Gian Khách

Chương 119 : Tiểu nhân vật còn có kiên trì cùng với nắm tay

Ngày đăng: 01:13 19/04/20


Hai tay Hứa Nhạc bị cái còng plastic buộc chặt phía sau người. Thân thể hắn bởi vì bị đánh đòn quá nặng, ngã gập về phía trước, nhìn qua giống như là tư thế hình phạt thời viễn cổ cực kỳ nổi tiếng. Bởi vì quá đau đớn, nên mặt hắn đỏ bừng. Miệng vết thương vốn đã kéo da non, lại một lần nữa chảy máu tươi, miệng hắn ho sặc sụa như muốn nôn ra, nhưng lại không nôn ra cái gì cả.



Lúc này hắn đã bị đánh hơn mười mấy quyền, nhưng Hứa Nhạc vẫn như cũng không nói một lời. Dù là bị đánh đập nặng nề đến mức hai đầu gối cũng phải quỳ xuống đất, nhưng hắn vẫn như cũ híp mắt nhìn gã Tiểu đội trưởng, quật cường, ngậm chặt môi, trầm mặc không nói gì.



Ánh mắt của Tiểu đội trưởng Lai Khắc cũng đã dần dần mị lên. Sắc mặt vẫn như trước âm trầm, lúc đám quân phòng vệ Đông Lâm ra tay động thủ, hắn cũng không có ngăn cản. Bởi vì hắn cần phải nắm chặt thời gian, tìm được vị trí của gã Cơ Giáp Sư chết tiệt kia. Chỉ cần tìm được người kia, đám thuộc hạ của mình liền có thể đem đối phương hoàn toàn đánh chết, hoàn thành nhiệm vụ vinh quang mà thượng cấp đã giao phó.



Hắn bỗng nhiên từ bên hông lấy ra một khẩu súng hắn, nhắm ngay mi tâm Hứa Nhạc, nhìn gã thiếu niên quật cường này, thanh âm lạnh như băng:



- Cho ngươi bay giây đồng hồ. Một, hai...



Tiểu đội trưởng Lai Khắc nói vô cùng tự nhiên, động tác cũng vô cùng tự nhiên. Tự nhiên đến mức tất cả mọi người đều tin rằng ngay sau đó hắn sẽ thật sự nổ súng. Nhất thời, trên mặt đám quân phòng vệ Đông Lâm bên trong doanh trại lâm thời kia đều lộ ra vẻ khiếp sợ.



Thân thể Hứa Nhạc rốt cuộc không thể khống chế được, bắt đầu trở nên run rẩy. Nhưng mà khi Tiểu đội trưởng Lai Khắc đến đến ba, hắn vẫn như cũ trầm mặc nhìn về trước, trong ánh mắt tràn ngập vẻ quật cường cùng với kiên định, tựa hồ căn bản không hề để ý đến cái nòng súng đen ngòm trên trán vậy.



Đồng tử Tiểu đội trưởng Lai Khắc hơi hơi co rút lại, một lần nữa đánh giá lại về gã thiếu niên này. Tư liệu của mục tiêu số 2 hắn đã nắm giữ khá nhiều, nhưng hôm nay đột nhiên chân chính đối mặt, hắn mới phát hiện ra tất cả tin tức mình đang nắm trong tay cũng không hoàn toàn đầy đủ. Không có bao nhiêu gã thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi có thể ở thời điểm đối diện với bạo lực đe dọa, tử vong uy hiếp mà vẫn có thể kiên trì như thế. Nhưng gã thiếu niên trước mặt này lại có thể làm được.



Lai Khắc cúi đầu nhìn Hứa Nhạc, đã run rẩy hai chân, lạnh lùng nói:



- Tao biết là mày đang sợ hãi, nhưng tại sao đã sợ hãi đến như thế, mà mày vẫn không chịu mở miệng?



Lúc này Hứa Nhạc đã nói ra câu nói đầu tiên từ khi hắn bị quân đội bắt. Hắn ói ra một ngụm nước miếng mang theo một ít máu tươi, hung hăng nói:




- Cậu làm sao biết được chúng tôi đến là để giết người mà không phải là bắt người?



Những lời này xem như là khẳng định lời suy đoán của Hứa Nhạc. Hứa Nhạc ngồi dưới đất, cúi đầu nói:



- Mấy cái quang điểm màu lam kia chắc là hiển thị vị trí của Cơ Giáp. Trận hình đột tiến B4 từ trước đến giờ chỉ có một tác dụng, chính là chận giết chỉ tiến không lùi... Nếu ông đã muốn giết hắn, vì sao tôi phải trợ giúp ông chứ?



- Tao nhớ ra rồi. Mày đã báo danh tham gia cuộc thi Sĩ Quan của Bộ Quốc Phòng. Nhưng mà mày chỉ là một gã Cơ Giáp Sư, làm sao có thể nhận ra trận hình đột tiến B4?



Tiểu đội trưởng Lai Khắc đi tới trước người Hứa Nhạc, cúi đầu, lạnh như băng nói:



- Xem ra hiện tại tao có thể khẳng định, mày chính là đệ tử của Dư Phùng, phán cho mày tội danh tòng phạm với kẻ phạm tội phản quốc, giam vào tù. Tin tao đi, cả đời này của mày chỉ có thể nhìn thấy ánh sao trời trong ngục giam cùng với ánh sao trời bên trên chiến hạm mà thôi.



Tiểu đội trưởng Lai Khắc bước nhanh ra ngoài, nói với đám quân nhân bên ngoài:



- Tiếp tục tra vấn.



Thanh âm điện lưu nghe két két cùng với thanh âm quyền cước đánh lên thân thể không ngừng vang lên trong phòng. Tiểu đội trưởng Lai Khắc mở một máy bộ đàm, tiến hành liên lạc với Cục Hiến Chương tại Tinh Quyển Thủ Đô. Sau khi xác nhận được phạm vi đại khái của Mục tiêu số 1, lập tức hạ lệnh truy kích. Lúc này trong lòng hắn tạm thời an tâm lại, chỉ cần gã Cơ Giáp Sư kia còn nằm trong phạm vi của Liên Bang, hắn liền nắm chắc có thể tìm được hắn, giết chết hắn.



Bên trong phòng, Hứa Nhạc bị hai gã Quân nhân đánh ngã xuống đất, đầu tóc tán loạn, cả người đầy vết máu. Không ai chú ý đến hai tay đang bị trói sau lưng hắn đang dần dần run rẩy, mấy ngón tay vô lực dần dần kiên cường siết chặt lại, tạo thành một nắm đấm.