Gian Khách
Chương 2130 : Sương mù
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Sáng sớm, trong khu nhà chung cư, những chăn nệm trắng muốt trên giường rối tung, không khí tràn tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của hoa dẻ~~
Một cô gái tuổi chừng ba mươi đang ngồi trước bàn trang điểm, nheo nheo đôi mắt, tô son lên môi, nơi khóe mắt còn đầy vẻ uể oải. Trên người cô chỉ mặc một chiếc quần lót bằng vải lụa, tấm lưng trắng mịn, những đường cong hấp dẫn, cặp mông đầy đặn với dáng vẻ thùy mị hiện ra thật say đắm lòng người.
Thi Thanh Hải châm một điếu thuốc, nhìn Hải Luân cười trong gương. Ngoài hắn ra thì hầu như ít người biết được rằng, cô thư ký riêng của văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm, dưới bộ đồng phục màu tro lại sở hữu thân hình gợi cảm đến vậy.
Bỏ cặp kính xuống, vẻ si mê được giấu kín bấy lâu nay phát ra từ bên trong. Trên gương mặt Hải Luân có mang chút mệt mỏi nhưng đây là thứ mỏi mệt thỏa mãn. Trên gương mặt đoan trang ấy, chỉ có những nếp nhăn nhỏ tại ấn đường mới lộ ra tuổi tác và vẻ rụt rè cẩn thận thường ngày của cô.
- Anh yêu, em đi tắm cái đã.
Đúng 8h phải đi tham gia hội nghị, công việc của Hải Luân vốn bận hơn nhiều so với những người khác, đêm qua quá nồng nhiệt nên chỉ kịp ngủ có hai tiếng thì đã phải đi rồi.
Nàng quay đầu lại, quyến rũ cười với Thi Thanh Hải đang hút thuốc, vơ lấy chiếc khăn tắm, rồi đi vào phòng vệ sinh.
Đóng cánh cửa nhà vệ sinh lại, những bọt nước rơi xuống. Hải Luân ở dưới những tia nước ấy, nâng khuôn mặt vẫn còn hơi ấm nóng, ngửa mặt, để nước ấm giội lên thân thể nhạy cảm của mình, trong đầu lại đang nghĩ đến những cảm giác mà người đàn ông kia mang lại cho cô. Chuyển đến những vùng khác, trong mắt cô lộ ra chút không nỡ, một tia nghi hoặc, một chút tự an ủi mình.
Cô biết rõ mình chẳng có chút hấp dẫn nào khi là một thư ký, đặc biệt là gương mặt bình thường ấy. Gã đàn ông với vẻ lạnh lùng làm cô say đắm ấy, tại sao lại có thể để ý đến người đàn bà đã quá ba mươi đó.
Là thư ký của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, cô cũng có những ham muốn như mọi người, cũng si mê những kích thích khác lạ của những chàng trai lịch lãm. Nhưng dù vậy, cô vẫn điềm tĩnh, đã quan sát một tháng nay rồi. Cô không muốn quan sát thêm nữa.
Nếu quả đúng như cô dự đoán thì cô đành phải xin lỗi anh ta.
Nghe thấy tiếng nước trong chung cư. Đôi mắt Thi Thanh Hải đang nheo nheo bỗng mở ra, ánh mắt tràn đầy hấp dẫn. Rời chỗ nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn trang điểm.
Đem điếu thuốc vừa cháy được một nửa khẽ đập vào gạt tàn, Thi Thanh Hải nhẹ nhàng bước tới bàn hóa trang, không hề phát ra một tiếng động nào.
Anh ta nhìn mặt bàn gỗ, chiếc di động sáng bóng phản quang, đã rất nhạy cảm chú ý thấy, trên mặt bàn phìm đen của chiếc điện thoại còn vương lại hai sợi tóc.
- Tôi là Từ Tùng Tử, nhân viên Sở Pháp Luật Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng. Được chỉ thị đến giúp đỡ về mặt pháp luật cho Thiếu Úy Hứa Nhạc anh.
Đây là một nữ sĩ quan văn phòng. Cô ta rất đẹp, sau khi ngẩng đầu lên, có thể nhận thấy dáng cô ta cũng thật đẹp.
Hứa Nhạc hơi khó khăn cử động cơ thể của mình, nheo mắt nói:
- Cảm ơn.
Nữ sĩ quan Từ Tùng Tử nhìn Hứa Nhạc, bỗng nhiên lạnh lùng nói:
- Phá hoại cơ mật quan trọng của Liên Bang là trọng tội, thời gian thi hành án là ba năm. Án cao nhất có thể là tử hình. Nếu anh không muốn bị khởi tố tội danh gián điệp, tôi khuyên anh nên nhận tội. Như vậy khi lên Tòa án Quân sự, tôi có thể thử xin quan tòa xem sao.
Hứa Nhạc xác nhận cô ta là người do Trâu Phó Bộ Trưởng phái đến, vì Ban Nội Vụ Bộ Quốc Phòng cũng chính là đơn vị trực thuộc của Trâu Ứng Tinh. Nhưng không hiểu tại sao, nữ sĩ quan pháp vụ tên Từ Tùng Tử ấy hầu như chẳng hề có chút thiện ý nào với hắn cả.
- Tôi không nhận tội.
Từ Tùng Tử cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên vẻ hơi giận và có chút mỉa mai. Tuy chỉ có thời gian nửa đêm, nhưng theo nghiên cứu những quản chế và chứng từ được cung cấp đã rất đầy đủ. Gã thanh niên ngồi trước mặt này chắc hẳn là có hậu thuẫn trong Bộ Quốc Phòng. Rõ ràng là có thể đến mức độ này, chẳng lẽ hắn lại không biết, kể cả hắn là con rể của Trâu Phó Bộ Trưởng đi nữa, dưới tình hình này cũng không thể hoàn toàn không sao?
- Tôi khuyên anh nên tỉnh táo một chút.
- Tôi rất tỉnh táo, nhưng tôi nghĩ trước khi cô đến, nhất định chưa chuẩn bị tài liệu để điều tra.
Hứa Nhạc nhìn nữ sĩ quan đầu bên kia chiếc bàn sắt, cúi đầu nói:
- Cô có vẻ không hiểu, căn phòng thí nghiệm đó là của tôi.