Gian Khách
Chương 2141 : Một búa mở ra tương lai (Hạ)
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Khu nhà trọ cao cấp trên đường Thập Tam Đại Đạo của Đặc khu Thủ Đô.
Bên ngoài các căn nhà trọ cao cấp treo đèn kết hoa sáng rực. Những chiếc xe taxi không ngừng chạy tới chạy lui, chở trên đó những cặp nam nữ, hoặc là những kẻ cô đơn ra vào nơi này. Trên khu phố bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy những gã trung niên vội vội vàng vàng đi lại, trên tay còn cầm những tờ báo cuối ngày, những bà lão già tập tễnh bước đi, tay dắt chó đi dạo trên phố, những con mèo hoang bị mùi thơm của bánh mì, thức ăn dầu mở hấp dẫn tới, hoặc là những cô gái đứng sau cánh cửa của mấy căn nhà trọ, trên mặt bày ra ánh mắt điềm đạm đáng yêu...
Đây là một khu đô thị tràn ngập hương vị quyền lực. Tiền thuê nhà trọ của khu Thập Tam Đại Đạo cực cao. Những gia đình có thể ở đây đều là những nhân viên công tác trong Chính phủ Liên Bang, hoặc là những Chủ quản cao cấp của các Đại công ty nào đó. Cũng chỉ có những người này mới có thể không quan tâm đến số tiền thuế trả cho Cục Quản Lý Vật Nuôi Cây Cảnh vốn cực kỳ cao này.
Trong mấy năm gần đây, những kỹ nữ cao cấp của Liên Bang cũng đã bắt đầy đổ xô vào khu đường cái Thập Tam Đại Đạo này. Bởi vì các nàng rõ ràng, hoàn cảnh cùng với trị an nơi này, cho đến những đại nhân vật sinh hoạt tại đây, mới có thể cung cấp cho các nàng những thu nhập cuồn cuộn không ngừng.
Hứa Nhạc từ dưới bãi đậu xe ngầm tại đầu phố đi lên, cảm giác thời tiết có chút nóng, nên cởi áo khoác vắt ngang cánh tay. Mặc dù hiện tại hắn vẫn như trước giữ lại quân chức Thiếu Úy văn phòng, nhưng hiện tại đã đi vào Công ty Tịnh Thủy, không cần ngày nào cũng phải mặc quân phục.
Lặng lẽ bước ngang những căn nhà trọ cao cấp sừng sững hai bên đường, đột nhiên hắn nở nụ cười mỉm, nhớ lại năm rồi tại bên ngoài hộp đêm tại Lâm Hải Châu, Thi Thanh Hải đã châm chọc Trâu Úc đã dùng loại nước hoa mà chỉ những kỹ nữ cao cấp của Thập Tam Đại Đạo mới dùng... Không ngờ tới thời gian trôi qua nhanh đến như vậy, cặp nam nữ tựa hồ như vĩnh viễn bất cộng đái thiên kia lại bởi vì một đêm điên cuồng, mà có một đứa con.
Đi đến trước một căn nhà hàng cao cấp hiệu Mã Hào, xác nhận đúng là địa chỉ số 187, Hứa Nhạc bước vào. Tại quầy kiểm tra phía trước đưa ra một con số đã được cấp sẵn, được vị quản gia máy tóc hoa râm lễ phép dẫn tới trước cửa thang máy, bắt đầu đi lên một cái hành lang dài bên tay phải. Càng đi Hứa Nhạc càng trầm mặc nhiều hơn. Lúc này hắn mới phát hiện ra, hóa ra đỉnh của căn nhà hàng ba tầng này cư nhiên hoàn toàn trong suốt. Trong cái hành lang dài này là một mảnh im lặng. Trền nhà trên đầu hoàn toàn là do một loại pha lê trong suốt hoàn toàn tạo thành. Xây dựng nên căn nhà này không biết phải xài bao nhiêu tiền?
Diện tích của căn phòng cuối cái hành lang dài cũng không quá lớn. Trong khắp bốn phía vách tường đều là những loại hoa cỏ xanh biếc phủ khắp không gian xung quanh. Trên tường có treo một bức tranh lớn, trên bức tranh là một đóa hướng dương vàng óng ánh chói mắt. Đối diện bức tranh là một cánh cửa sổ thủy tinh, bên ngoài cửa sổ là một cái đài cao, trên đài đặt một bồn hoa rậm rạp màu xanh biếc. Trong bồn, hoa đang nở từng đóa từng đóa thanh tao.
Đập vào mắt chỗ nào cũng đều là hoa. Nhìn căn phòng không chỗ nào là không có hoa. Những đóa hoa màu sắc và hoa văn tươi đẹp bao phủ khắp nơi xung quanh lại không khiến cho người ta sinh ra cảm giác rườm rà chán ghét, ngược lại chỉ cảm thấy sắc thái thanh thoát, khiến cho tâm hồn người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cũng giống như là trong căn phòng ngủ kia tại Thanh Đằng Viên vậy, bên người Lợi Hiếu Thông lúc nào cũng tràn ngập hoa. Tựa hồ là chỉ có như vậy, vị Lợi Thất thiếu gia này mới có thể tự nói với mình, mình cũng chỉ là một gã hoa hoa công tử mà thôi.
Cái đầu tiên đập vào trong mắt của Hứa Nhạc, cũng là một đóa hoa mai đứng thẳng, cảm giác lãnh liệt lộ ra không giống như người thường, chính là Lợi Hiếu Thông. Mà đứng phía sau Lợi Hiếu Thông vẫn chính là vị bảo vệ trung niên tên gọi Tằng ca kia. Tằng ca lúc này đang đứng ngay phía sau Lợi Hiếu Thông, hai tay bình thản chắp lại sau lưng, nhìn qua giống như là một cây súng đang được bao phủ trong vô số tầng vải thô vậy, hàn quang thu liễm, sát ý hoàn toàn chưa bộc phát ra.
Lợi Hiếu Thông thấy Hứa Nhạc đi vào, mỉm cười đứng dậy, đưa tay ra:
- Anh có thể tới khiến cho tôi thật bất ngờ, cũng rất là vui mừng.
Hứa Nhạc có chút sững người, vươn tay ra, bắt tay với hắn. Mấy năm nay những đại nhân vật mà hắn từng gặp qua rất nhiều, những nơi cao cấp từng đi qua cũng không ít. Đã từng đi qua mảnh bức tranh giang sơn rung động lòng người phía sau núi Mạc Sầu kia, vốn cũng không nên bị căn phòng lầu ba này của Lợi Hiếu Thông khiến cho kinh sợ mới đúng. Nhưng bản thân hắn dù sao trong lòng vẫn cho rằng mình là một tiểu nhân vật, hôm nay lại đi đến nơi này, lần đầu tiên dùng thân phận ngang hàng, cùng với các đại nhân vật bên trong Liên Bang đối diện trực tiếp như vậy, cho nên hắn có chút không thích ứng nổi.
Đêm hôm đó xâm nhập Thanh Đằng Viên, thanh đao trong tay Hứa Nhạc cũng không có chém xuống người của Lợi Hiếu Thông. Một mặt là hắn biết Phác Chí Hạo cũng không phải là do vị Lợi Thất thiếu gia này phái tới, về phương diện khác cũng là bởi vì vị Tằng ca vẫn cứ trầm mặc kia lại có vẻ quá mức cường hãn. Sau cuộc nói chuyện đêm khuya kia, Lợi Hiếu Thông đã giúp hắn đem tin tức Phác Chí Hạo chết đi che giấu thêm một thời gian nữa. Mặc dù những chuyện làm cũng không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là đã giúp Hứa Nhạc một phen.
Sáng sớm hôm nay trên đường quốc lộ ra vùng ngoại thành, Hứa Nhạc đã nhận được điện thoại của người này. Hắn suy tính suốt cả ngày, mới quyết định đến dự tiệc. Chỉ là hắn cũng không biết rõ đối phương vì cái gì lại muốn cùng mình gặp mặt. Theo đạo lý mà nói, tất cả mọi người đều cho là hắn đã thất bại trong việc tranh đoạt số liệu trong phòng thí nghiệm kia. Bản thân hắn cũng không nên còn giá trị gì có thể bị lợi dụng nữa.
Hứa Nhạc tin rằng lính bảo vệ của Thai Gia tuyệt đối giữ bí mật thông tin, cho dù hắn có là Lợi Thất thiếu gia đi chăng nữa, cũng không có khả năng biết được mình vẫn còn nắm giữ lại những số liệu mấu chốt.
Về phần câu nói kia trong điện thoại, Lợi Hiếu Thông muốn cùng mình đi chơi bời, Hứa Nhạc ngay cả cười cũng không cười nổi.
Trong Thất Đại Gia Tộc của Liên Bang, có tiền nhiều nhất chính là Thiết Toán Lợi Gia. Theo như lời nói của Trâu Úc, Lợi Hiếu Thông mặc dù xếp hành thứ bảy trong đám con cháu Lợi Gia, nhưng trên thực tế lại là người thừa kế thứ hai của gia tộc. Một nhân vật bức người như hắn, lại muốn cùng mình đi chơi bời sao? Đây là một chuyện buồn cười đến thế nào?
Trên thực tế từ khi Hứa Nhạc đi vào căn phòng này, Lợi Thất thiếu gia cũng đã gần như là quên mất đi trong điện thoại hắn đã từng nói qua một câu như vậy. Hắn chỉ là ôn hòa trò chuyện phiếm, giới thiệu về bức tranh trong phòng ăn này.
- Lâm Bán Sơn đã từng nói qua một câu, đám lão nhân trong Liên Bang kia đã sớm cổ hủ rồi. Cách làm việc chung quy chỉ thích uống trà nói chuyện, ngâm mình trong suối nước nóng này nọ, cân nhắc quan sát kỹ lưỡng suốt mười năm, hai mươi năm, mới có thể thể hiện ra được ý tưởng chân thật của mình.
Thức ăn đã được đem để lên trên bàn, mùi thơm thức ăn cũng không quá mức nồng đậm, nhưng nhìn qua cảm giác tựa hồ cũng không tệ, có lẽ là không muốn để cho mùi vị của thức ăn che khuất đi mùi hoa trong phòng này? Đám đệ tử thế gia này đối với mấy phương diện đó chung quy cũng rất kén chọn. Hứa Nhạc hớp một ngụm nước, híp mắt nghe Lợi Hiếu Thông nói chuyện.
Cái tên Lâm Bán Sơn này, hắn đã nghe nói đến rất nhiều lần. Hắn chỉ biết đây là một nhân vật vô cùng đặc biệt trong Thất Đại Gia Tộc, là con cháu của Lâm Gia. Lâm Viên mà Hứa Nhạc từng hai lần ghé qua chính là sản nghiệp của người này. Hắn chỉ cảm thấy một tia quái dị chính là, bất luận là Lợi Hiếu Thông hay là Trâu Úc, mỗi khi nhắc đến cái tên Lâm Bán Sơn này, đều thể hiện ra một sự tôn kính mãnh liệt, còn có một tia cảm xúc quái dị nữa.
- Người ở trong mắt vị đại ca của tôi, cũng chỉ có mình Lâm Bán Sơn.
Lợi Hiếu Thông liếc nhìn mớ đồ ăn đặt trên bàn kia, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Hắn thậm chí ngay cả vị bằng hữu kia của anh, Thái Tử gia Thai Gia, cũng đều không để vào mắt. Mặc dù tôi vẫn tin rằng đại ca của tôi vốn không có mắt nhìn người, nhưng cũng không thể không thừa nhận, anh ta tuyệt đối cảnh giác cùng với tôn kính Lâm Bán Sơn... Tôi cũng như vậy.
Hứa Nhạc cũng không biết Lâm Bán Sơn đến tột cùng là thần thánh nơi nào, ít nhất vào lúc này hắn cũng không cần phải biết.
- Lâm Bán Sơn từng nói qua, mở cửa ra liền có thể gặp núi. Gặp núi thì chính là núi, là lù lù bất động, đứng đối mặt với cuồng phong từ tám phía thổi đến.
Lợi Hiếu Thông buông dao nĩa, nhìn Hứa Nhạc đang ngồi trên ghế đối diện, nói:
- Cho nên lúc này tôi cũng đi thẳng vào vấn đề. Tôi không để ý đến chuyện giữa gia tộc và anh, hoặc là giữa anh và vị phu nhân kia có phát sinh vấn đề gì không, tôi chỉ muốn cùng anh thành lập nên một mối hữu nghị tư nhân nào đó. Đây chính là nguyên nhân mà tôi đặc biệt muốn mời anh đến đây.
Bên trong Thanh Đằng Viên đêm đó, Lợi Hiếu Thông đã từng tỏ vẻ với Hứa Nhạc muốn cùng hợp tác với hắn, chỉ là đêm hôm đó cũng không có nhiều thời gian mà nói chuyện rõ ràng với nhau. Nghe hắn nói câu đó, Hứa Nhạc kinh ngạc. Hắn cúi đầu nhìn cái áo khoác bình thường của mình vắt trên thành ghế bên cạnh, cũng không hoàn toàn hiểu rõ được ý tứ của đối phương.
Đêm hôm đó, Lợi Hiếu Thông từng nhờ Hứa Nhạc tìm cơ hội thích hợp nào đó, giới thiệu cho hắn làm quen với Thai Chi Nguyên. Nhưng Hứa Nhạc tin rằng, chỉ là một chút ích lợi nhỏ bé kia, không đủ để làm cho đối phương chính thức gặp mặt mình như vậy.
- Tôi nghĩ anh cũng biết, những số liệu bên trong phòng thí nghiệm kia cũng đã lọt vào tay Viện Khoa Học Liên Bang, cho dù anh có muốn phá hoại đại kế của Lợi Đại thiếu gia đi chăng nữa, tôi cũng không có tác dụng gì nữa rồi.
Hứa Nhạc trả lời, ánh mắt hơi hơi híp lại. Mãi cho đến hôm nay, hắn vẫn như trước giống như là tại sân nhà phía sau núi Mạc Sầu vậy, thật sự là không thích ứng với loại không khí nói chuyện này. Nếu đối phương đã đồng ý đi thẳng vào vấn đề, hắn cũng không có cái gì mà do dự nữa.
Nếu như nói Trầm Tổng thư ký nguyện ý hợp tác với Hứa Nhạc, là bởi vì nể mặt Thai Chi Nguyên, là bởi vì hắn biết rõ trong tay Hứa Nhạc đang nắm những số liệu của con robot thế hệ mới, có thể ảnh hưởng đến kết quả Tổng tuyển cử Tổng Thống sắp tới, vậy còn Lợi Hiếu Thông thì sao? Hứa Nhạc cũng không thể nào hiểu nổi, một tiểu nhân vật như mình, có tư cách gì để mà được đối phương hạ mình kết quan hệ cá nhân như vậy.
- Đây quả thật là một chuyện vô cùng đáng tiếc. Gã đại ca kia của tôi bị lão cáo già Nghị Viên Mạch Đức Lâm xúi giục, chui đầu vào chuyện Tổng tuyển cử Tống Thống. Hắn cho rằng đây là một cái bánh ngọt tuyệt đẹp... Theo cách nhìn của tôi, hắn cũng không phải là thứ tốt lành gì.
Lợi Hiếu Thông cười cười, vẻ âm lệ giữa trán vẫn còn nồng đậm như trước.
- Bất quá tối hôm đó tôi cũng đã từng nói qua với anh, tôi căn bản cũng không quan tâm đến Tổng tuyển cử Tổng Thống gì cả. Tổng Thống Liên Bang có là ai đi chăng nữa, Thất Đại Gia Tộc vẫn là Thất Đại Gia Tộc, đây là chuyện đã từng được lịch sử chứng minh qua.
- Nhưng tôi dù sao cũng là người mà người nhà của anh thật sự không ưa thích.
Hứa Nhạc nói.
- Tôi thích là được rồi.
Cái miệng nhỏ của Lợi Hiếu Thông mím lại, đặt lên ly rượu sâm banh, chậm rãi nói:
- Lợi Gia chúng ta từ trước đến nay đều là người làm ăn. Vị đại ca kia của tôi mấy năm nay thuận buồm xuôi gió, mấy lão nhân trong nhà cũng đều rất thích hắn, để mặc cho hắn làm chủ mọi chuyện... Nhưng mà lại không biết rằng, can thiệp càng sâu, nguy hiểm cũng càng lớn. Tôi cũng không muốn làm như vậy, làm ăn chỉ là vì kiếm tiền, quan tâm đến mấy thứ kia làm gì cơ chứ?
o0o
Hơn mười phút sau, tất cả mọi người đều chứng kiến được một màn cực kỳ khiếp đảm.
Chiếc xe vốn xếp áp chót, lại cũng không phải là một loại xe thể thao danh tiếng gì, lại cũ đến mức có thể đem vứt ra bãi rác bất cứ lúc nào, tốc độ chậm giống như là mấy chiếc xe bò kéo trong truyền thuyết viễn cổ vậy. Nhưng vấn đề là ở chỗ, phía sau chiếc xe cũ nát này, lại căn bản không có bất cứ chiếc xe nào theo kịp nó. Ngay cả cỗ xe thể thao tên tuổi màu trắng do vị đua xe chuyên nghiệp kia lái, cũng bị nó bỏ xa đến không nhìn thấy bóng dáng.
Gần đích đến của đường cao tốc Thủ Kinh cũ, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh lửa bốc lên, không biết đã xảy ra sự cố gì, chiếc xe tải kéo xác xe và chiếc xe cấp cứu tức tốc chạy thẳng tới đó.
Hai bên đường cao tốc là một mảnh chết lặng, mãi cho đến khi gã nam nhân thanh tú giống hệt như đàn bà kia từ trong chiếc xe cũ nát, đã về tới đích, chậm rãi bước ra, mới vang lên một trận thét chói tay cùng với thanh âm ủng hộ ầm trời.
Lợi Hiếu Thông lạnh lùng nhìn cảnh nhiệt náo trên quốc lộ, nhìn cái gã lái xe thanh tú kia, chậm rãi quay đầu lại nhìn Hứa Nhạc một cái, âm trầm nói:
- Xem ra, tối nay tôi lại phát hiện ra thêm một tên gia hỏa không biết quy tắc là gì rồi.
Trong lòng hắn sinh ra vô số nghi hoặc. Hứa Nhạc vì sao lại biết trong chiếc xe thể thao kia lại là một tên gia hỏa không sợ chết, lại càng điên cuồng đến mức không ngại làm cho người ta chết như vậy? Rõ ràng gã lái xe kia nhìn qua cực kỳ thanh tú, lại ôn nhu bình tĩnh giống như một xử nữ mà thôi.
- Trong Liên Bang những chuyện không nói đến đạo lý thật ra cũng rất nhiều, nhưng chuyện trùng hợp quả thật cũng rất nhiều.
Hứa Nhạc nhìn gã nam nhân thanh tú đang chậm rãi đi lên bãi đất Sơn Khâu kia, cúi đầu nói:
- Có lẽ anh cùng không tin nổi, người này mới hồi sáng tôi mới gặp qua... Là thư ký riêng của tôi.
Lái xe thắng có thể nhận được bao nhiêu tiền, toàn bộ phải xem xem người ta đặt cược cho mình bao nhiêu tiền, mới có thể từ đó mà chia hoa hồng. Bạch Ngọc Lan cần tiền, cho nên tối nay hắn mới chạy đến đây liều mạng. Nhưng nếu như không có số tiền 100 vạn đặt cược vào hắn tối nay, cho dù tối nay hắn có đua xe đến bỏ mạng đi nữa, cũng chỉ có thể nhận được 11 vạn tiền thắng cuộc từ gã công tử con Phó Chủ Tịch Quốc Hội mà thôi, so với số tiền 120 vạn mà hắn nhận được như hiện tại, đúng là chênh lệch quá xa.
Cho nên hắn đích thân lên núi, phải tự mình cảm ơn vị tài chủ đã tặng cho mình rất nhiều tiền kia. Chuyện này cũng không quan hệ gì đến lễ phép cả, hắn chỉ là tôn kính người đã tặng cho hắn tiền mà thôi.
Cho nên khi Bạch Ngọc Lan nhìn thấy vị đại tài chủ đã giúp cho mình kiếm được rất nhiều tiền kia, cư nhiên lại chính là vị Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi mà sáng hôm nay mình mới gặp, sắc mặt hắn liền biến thành có chút kỳ quái. Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, nói một tiếng cảm ơn với Hứa Nhạc, sau đó lập tức xuống núi.
- Loại người đua xe liều mạng như thế này, không tính chuyện đả thương người, trước đã tự đả thương mình, đã rất lâu rồi không có xuất hiện qua...
Lợi Hiếu Thông nhìn bóng dáng thanh tú đang chậm rãi đi trên sơn đại kia, nhắc nhở Hứa Nhạc một tiếng:
- Loại đua xe không nói tới quy tắc như thế này, rất dễ gặp chuyện không may. Có muốn tôi phái vài người hộ tống hắn về nhà không?
Hứa Nhạc không nói gì. Hắn chỉ không ngờ cặp cánh tay thanh tú ôm tép hồ sơ kia, lại cũng chính đôi tay kia lại điên cuồng lái chiếc xe đua cũ nát kia, cũng chính là cặp cánh tay thanh tú đó, bức cho tên đua xe chuyên nghiệp kia vào tử lộ, phải va chạm với hàng rào quốc lộ mà nổ tung... Một nhân vật có cặp cánh tay như thế, sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Lợi Hiếu Thông đi về phía gã công tử con Phó Chủ Tịch Quốc Hội. Cho dù có là công tử con của Phó Chủ Tịch Quốc Hội đi chăng nữa, một trận thua đến 700 vạn, sắc mặt cũng đã trở nên cực kỳ khó coi, hoặc nói là uất ức không chịu nổi. Nhưng không biết Lợi Thất thiếu gia này nói với hắn mấy câu gì đó, gã công tử Phó Chủ Tịch Quốc Hội kia đã khôi phục vẻ kiêu ngạo vốn có của hắn, nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Tiền mà gã bại gia chi tử kia thua, ngày mai tôi sẽ chuyển qua cho anh.
Lợi Hiếu Thông bước trở lại bên cạnh Hứa Nhạc, nhìn một mảnh hỗn loạn dưới chân núi, nói:
- Xem ra sự đầu tư của tôi nhất định sẽ có hồi báo tốt.
o0o
Cuộc sống của Hứa Nhạc sau đêm đó lại khôi phục sự buồn tẻ vô vị. Mỗi ngày hắn sống đơn độc trong căn nhà trọ Phủ Minh, sáng sáng chạy đến phòng làm việc giống như nông trường của Tổng bộ Công ty Bảo an Tịnh Thủy tại ngoại ô Đặc khu Thủ Đô. Thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi thăm sức khỏe Trâu Úc, hay ra ngoài ăn cơm với Lợi Hiếu Thông một hai bữa, nhìn ngắm những tiểu mỹ nhân hoặc là các nữ minh tinh xinh như mộng không bao giờ vắng mặt bên cạnh Lợi Thất thiếu gia kia...
Cuộc sống hiện tại so với trước đây đại khái cũng có chút giống nhau, nhưng cũng có chút khác biệt. Hắn và Chu Ngọc cũng gặp mặt vài lần, đem một phần mô hình số liệu chuyển cho hắn, nhưng giữ lại những thành quả nghiên cứu mà mình và Giáo sư Trầm Lão hợp tác nghiên cứu ra.
Số tiền thắng cuộc đua hôm trước cùng với tiền đầu tư của Lợi Hiếu Thông đã được chuyển qua cho hắn, Hứa Nhạc bắt đầu thông qua chợ đen, giống như là con kiến xây nhà vậy, không ngừng mua tích lũy dần những dụng cụ và thiết bị mà hắn cần có.
Hứa Nhạc cũng không biết bên phía Viện Khoa Học Liên Bang bên kia đã nghiên cứu tiến triển đến đâu rồi, cũng không biết khả năng ảnh hưởng của vị Trầm Tổng thư ký kia đối với Bộ Công Trình của Quả Xác đến tột cùng là ở mức độ nào. Hắn thậm chí cũng không biết Bộ Công Trình Quả Xác đối với con robot thế hệ mới của Liên Bang đã đạt đến trình độ nào rồi. Nhưng hắn yêu cầu đối phương cũng phải cung cấp cho mình một ít số liệu nào đó.
Những tài nguyên, công cụ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong rồi, nhưng số liệu cần có cũng đã nắm trong tay. Điều duy nhất cần có bây giờ, chính là con robot mô hình thất bại của Công ty Bảo an Tịnh Thủy kia.
Thư ký Bạch Ngọc Lan mỗi ngày đều đến văn phòng trình diện hắn một lần, cung cấp những thông tin cần thiết, sau đó cả ngày cũng không tìm ra tung tích của hắn nữa. Thái độ của gã nam nhân thanh tú này đối với Hứa Nhạc, cũng không có bởi vì lần cá cược đêm đó mà phát sinh biến hóa gì, vẫn như cũ vô cùng ôn nhu, nhưng vẫn như cũ ẩn chứa một sự lạnh lùng cố hữu.
Cứ như vậy hơn mười ngày trôi qua, Hứa Nhạc cảm giác vô cùng mệt mỏi. Vào giờ khắc này, hắn không khỏi nhớ đến Thi Thanh Hải, nhớ tới khoảng thời gian sảng khái cùng với Thi công tử phối hợp chống lại Cục Điều Tra Liên Bang. Viện Khoa Học Liên Bang cùng với Bộ Công Trình của Quả Xác đang âm thầm đua tốc độ, bản thân hắn lại là người nắm trong tay số liệu quan trọng nhất, lại không cách nào để thi triển sở trường của mình. Hắn ngay cả Thai Gia cũng không hoàn toàn tin tưởng mà phó thác, huống chi là Lợi Hiếu Thông. Bạch thư ký kia vẫn như trước lạnh lùng... Bên cạnh hắn, một gã đồng bọn cũng không có... Áp lực này quả thật là quá lớn.
o0o
Cẩn thận quan sát xung quanh, khẽ xoay người cầm lấy một cây búa cứu hỏa gắn trên ban công.
Sau đó hắn bổ mạnh một búa xuống, căn bản không quan tâm xem trong nhà trọ có hệ thống theo dõi hay là hệ thống báo nguy hay không, cứ như vậy dùng búa bổ mạnh xuống cửa căn nhà trọ.
Thanh âm báo nguy cũng không có vang lên.
Thi Thanh Hải một cước đem người nấp phía sau cánh cửa đạp ngã xuống đất. Đóng cửa lại, kéo cây búa đặt lên trên mặt người đó.
Trong căn nhà trọ này nhiệt độ rất thấp. Trong thời tiếc cuối xuân đầu hạ này, chủ nhân của căn nhà trọ vẫn mặc một bộ đồ bằng loại vải tổng hợp cắt vừa người.
Thi Thanh Hải cũng không nói nửa lời với gã nam nhân đang nằm dưới đất này, trực tiếp mộ búa chặt xuống, chặt rớt cánh tay phải của hắn.
Máu tươi cuồng phun, hắn thét lên một tiếng bi thảm.
Thi Thanh Hải nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên khuôn mặt anh tuấn kia lộ ra một tia thỏa mãn, tán thưởng nói:
- Mày khiến cho tao tìm mệt mỏi luôn.