Gian Khách
Chương 2144 : Kể chuyện xưa
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
- Tôi có một biệt hiệu, gọi là Hắc Ngọc Lan...
Bạch Ngọc Lan hạ giọng nhỏ nhẹ nói. Con dao găm nhỏ nhắn kia, dưới bàn tay thanh tú của hắn không ngừng xoay tròn đẹp mắt, sắc bén như nước, nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng động nào.
- Tôi 15 tuổi bắt đầu tòng quân, trong Quân đội đã được 10 năm, tham gia 134 lần nhiệm vụ, cho nên trong Quân đội, mọi người đều cho rằng tôi là một lão binh nhiều kinh nghiệm.
Thanh âm Bạch Ngọc Lan vẫn như trước vô cùng ôn nhu. Hắn chỉ là đang muốn nhắc nhở Hứa Nhạc cẩn thận một chút. Dù sao thì đối phương trên danh nghĩa vẫn là Chủ quản Kỹ thuật, chung quy cũng không có khả năng thật sự ra tay được. Chỉ là trong Quân đội cũng có quy tắc riêng của Quân đội, mặc dù Tiểu đội 7 đã bị rẻ rúng, trục xuất đến nông trường Tổng bộ của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, nhưng vẫn như trước phải dựa theo quy tắc mà làm việc.
Hơn nữa, gã Thiếu Úy văn phòng trẻ tuổi trước mặt Bạch Ngọc Lan này rõ ràng cũng có chút kỳ quái, hắn cũng không hoàn toàn nhìn thấu được đối phương.
Hứa Nhạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào con dao găm nhỏ nhắn màu đen tuyền đang nhảy múa trong tay của Bạch Ngọc Lan, không biết hắn dùng cách gì mà có thể khiến nó nhảy nhót qua lại trên hai bàn tay, lắng nghe lời nói không nhanh không chậm của hắn. Hứa Nhạc cũng không có thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt nào cả, chỉ là hai chân chậm rãi đạp nhẹ lên mặt sàn bằng xi măng, lòng bàn chân vững vàng đạp trên mặt đất.
Hắn quay đầu đi, hít sâu một hơi, hai chân rất nhanh run rẩy lên, đạp mạnh xuống mặt đất một cái, khiến cho một ít tro bụi bốc lên, dùng một loại tốc độ nhanh đến không tưởng tượng nổi, toàn bộ thân thể đã phóng thẳng về phía Bạch Ngọc Lan.
Hai chân hắn nhìn qua như là đang run rẩy, trên thực tế là đang di động cực nhanh, chỉ là tốc độ di động quá nhanh, nên nhìn qua có cảm giác khiến cho người ta hoa mắt.
Phốc một tiếng, thanh dao găm nhỏ nhắn trong tay của Bạch Ngọc Lan đã tà tà bổ xuống, hóa thành một đạo lưu quang, lần đầu tiên phát ra tiếng vang khiến cho người ta sợ hãi.
Ngay khi thực hiện động tác này, đồng tử Bạch Ngọc Lan co rút lại một chút, mũi giày chợt chấm nhẹ xuống mặt đất, cả người cong lại, rất nhanh phóng ngược về phía sau.
Hắn biết gã Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc này có chút vấn đề, cho nên hôm nay hắn mới thử đối phương một chút. Nhưng thật không ngờ đối phương vừa động, cư nhiên lại có thể bộc phát ra tốc độ cực kỳ nhanh đến như vậy. Càng quan trọng hơn chính là, cỗ khí thế bên trong luồng tốc độ khủng khiếp kia.
Bạch Ngọc Lan đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức nguy hiểm mà chỉ ở trên chiến trường hắn mới cảm giác được. Hắn không nói hai lời, cánh tay lại chém về phía trước một cái, còn thân thể thì lùi về phía sau.
Phốc phốc phốc ba tiếng, thân thể Hứa Nhạc giống như theo bản năng mà tránh né. Lúc vừa mới phóng tới, hai chân hắn rất nhanh di động, còn nửa phần thân trên lại vô cùng ổn định dị thường. Lúc này vọt tới trước người Bạch Ngọc Lan, hai chân của hắn lại giống như là mọc rễ vậy, nửa thân trên lại bắt đầu tiến hành di động trong phạm vi nhỏ tiến hành né tránh chuẩn xác mà hữu hiệu.
Con dao găm thanh tú trong tay của Bạch Ngọc Lan, trong không gian của Phòng Quân Giới âm u, giống như là ngẫu nhiên hiện lên như một tia chớp vậy, phút chốc xuất hiện, chợt biến mất... Đôi bàn tay thanh tú kia tựa hồ như là có ma lực vậy, có thể đem một con dao găm bình thường đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy, chơi đùa đến một cảnh giới như thế.
- Chuyện này cũng không quan hệ gì đến hiếu thảo cả...
Bạch Ngọc Lan lạnh lùng mở miệng nói:
- Tôi chỉ là thích tiền. Bản thân tôi cũng muốn trải qua cuộc sống tốt nhất. Tôi muốn mặc quần áo hiệu, lái xe thể thao danh tiếng, chơi nữ nhân đẹp... tất cả những cái này đều cần phải có tiền.
Hứa Nhạc im lặng, cảm thấy bất đắc dĩ khi biết Bạch Ngọc Lan đến tột cùng là hạng người gì.
Lúc này một vị hộ lý đi ngang, nhìn thấy Hứa Nhạc đang hút thuốc, lớn tiếng răn dạy mấy câu. Hứa Nhạc xấu hổ đứng lên, rối rít xin lỗi, dùng chân dẫm lên đám tàn thuốc, trong lúc nhất thời cũng không tìm ra thùng rác, đành phải dụi vào đầu ngón tay, đút phần còn lại của điếu thuốc vào túi áo.
Bạch Ngọc Lan lẳng lạng nhìn hắn vội vã tắt đi mẩu thuốc lá, lúng túng cất điếu thuốc vào túi áo, đột nhiên mở miệng nói:
- Anh đến tột cùng là muốn tôi làm việc gì?
Hứa Nhạc lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, chính là tờ chi phiếu ghi số tiền mà Lợi Hiếu Thông vừa đưa qua cho hắn mượn, nói:
- Trong tài khoản này có 2000 vạn.
Bạch Ngọc Lan trầm mặc thật lâu, đại khái cũng bị con số này dọa cho chấn động một chút. Hắn trong Liên Bang cũng coi như là người có thu nhập cao, hơn nữa mấy năm nay mạo hiểm nhận làm thêm nhiều việc, hồi chiều Hứa Nhạc cũng đã đưa cho hắn một tờ chi phiếu 120 vạn, cũng đã để dành được khoảng 500 vạn. Nhưng hắn trước giờ đối với tiền tài luôn luôn có sự tôn kính, chưa bao giờ chê tiền nhiều cả.
Hắn nhận lấy tờ chi phiếu nhẹ nhàng nhưng nội dung lại nặng nề kia, bình tĩnh nói:
- Thành giao.
Bạch Ngọc Lan cũng không có hỏi Hứa Nhạc muốn mình phải làm cái gì. Hứa Nhạc trong lúc nhất thời cũng không hiểu rõ ý nghĩa của từ thành giao là gì. Một lúc lâu sau hắn mới tỉnh hồ lại, hai mắt dần dần nheo lại, hiểu được gã nam nhân thanh tú quái dị này, ý muốn nói rằng sẽ đem mạng hắn bán luôn cho mình.