Gian Khách
Chương 2148 : Còn trẻ mà quá điên cuồng (Hạ)
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Ánh mắt Hứa Nhạc cụp xuống, vừa muốn định nói gì đó, thế nhưng gã nam nhân ngồi đối diện kia chỉ khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy, quay đầu nhẹ giọng nói với gã đại hán khôi ngô uy mãnh sau lưng mình:
- Có thể đi rồi.
Gã tráng hán kia khẽ cúi đầu, ánh đèn trong phòng nghỉ này vốn có chút mờ nhạt, thế nhưng khi phản chiếu lên trên đỉnh đầu bóng lưỡng của hắn, lại có vẻ sáng lên một chút.
Trong nháy mắt này, Hứa Nhạc mới nhìn rõ ràng khuôn mặt của gã nam nhân thần bí kia. Đó đúng là một khuôn mặt hết sức bình thường, không có gì đặc biệt cả. Thân mặc một bộ vest màu xám tro, cũng không hề toát ra một tia thần kỳ nào, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác sông sâu không thấy đáy.
Bốn chữ Có thể đi rồi mặc dù hắn nói cực kỳ khẽ, nhưng vang lên trong tai của những người trong phòng nghỉ lại hết sức rõ ràng. Hứa Nhạc hơi cảm thấy kinh ngạc, cũng không biết rõ ràng đối phương đang chuẩn bị đi đâu. Xem ra hắn cũng không phải định vào trong phòng của mình trên toa xe cao cấp này nghỉ ngơi rồi. Chỉ là lúc này xe lửa đang chạy với tốc độ hơn 800km/h, hắn có thể đi đâu được cơ chứ?
Ngay cả gã tráng hán đang cúi đầu kia tựa hồ thật sự cũng không ngờ rằng người nọ nói là sẽ rời đi. Thế nhưng hắn chỉ khẽ ngạc nhiên một chút, rồi gật gật đầu, đi tới một lối nhỏ bên cạnh phòng nghỉ, xoay tròn một cái chốt, sau đó đưa tay kéo mạnh hệ thống phanh tàu khẩn cấp trên đó.
Hệ thống phanh khẩn cấp của tàu hỏa cao tốc này, vốn đã nghiêm cấm việc kéo bậy bạ. Bên ngoài hộp bảo vệ cũng đã ghi rõ việc cảnh cáo, hơn nữa còn đánh dấu đỏ một cách rõ ràng nữa. Nhưng mà gã tráng hán hình xăm đầu bóng lưỡng kia cứ như vậy mà mở ra, căn bản là không hề để ý đến sự tồn tại của mấy lời cảnh cáo kia.
Hứa Nhạc lập tức hiểu được hai người kia đang chuẩn bị làm cái gì, trong lúc nhất thời trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác vớ vẩn nào đó, không dám tin, nhìn chằm chằm vào đó.
Cánh tay cường hãn kia cứ như vậy không chút do dự kéo mạnh một hơi.
Chỉ nghe thanh âm báo nguy dồn dập vang lên, thanh âm chói tai đó chợt bùng phát một cách mạnh mẽ khắp toàn bộ đoàn tàu, vang lên trong tai của tất cả mọi người.
Chiếc tàu hỏa đang di chuyển với tốc độ cực kỳ cao nháy mắt giảm tốc độ lại. Một cỗ lực quán tính cực mạnh từ bên dưới đoàn tàu chợt ập đến trên thân thể mỗi người ở đó.
Nam Tương Mĩ vẻ mặt ngơ ngẩn đang đứng ở đó, mãi đến lúc này mới biết được chuyện gì đang xảy ra, bị cỗ lực quán tính này kéo mạnh một cái, trong lúc nhất thời không đứng vững, ngã ập về phía trước.
Đồng tử Hứa Nhạc hơi co lại, nhìn chằm chằm vào hai gã nam nhân kiêu ngạo xem tất cả những quy tắc trên thế gian hoàn toàn không ra gì kia. Nhưng hắn cũng không có ra tay ngăn cản đối phương, chỉ là mạnh mẽ nắm chặt thành ghế salon, ổn định lại thân hình của mình. Ngay lúc đó, hắn cảm giác được một luồng gió thơm chợt ập đến.
Hắn theo bản năng giơ một tay đỡ lấy thân thể Nam Tương Mĩ, một tay chụp lên lưng nàng, cố gắng ổn định thân hình nàng lại. Nhưng mà do lực quán tính quá mạnh, Nam Tương Mĩ đã bổ nhào vào trong lòng ngực của hắn, một mảnh ấm áp ập đến.
Thanh âm phanh gấp chói tai rốt cuộc cũng ngừng lại. Đoàn tàu dài dằng dặc nằm im trên đường ray, giống như một con rắn khổng lồ bị thương vậy. Không biết bao lâu sau, trong mấy toa khác mới truyền đến tiếng kêu la hoảng sợ, tiếng mắng chửi pha lẫn với tiếng khóc.
Trên toa cao cấp này cũng chỉ có ba căn phòng đặc biệt, cũng không có toát ra thanh âm ồn ào. Nhưng mà sắc mặt của mấy người ở trên này lại vô cùng khó coi.
Nam Tương Mĩ cuối cùng cũng bình tĩnh lại trong cơn hoảng loạn, hai tay chụp lấy bả vai Hứa Nhạc mà đứng lên, bối rối cúi đầu nói tiếng cám ơn, sau đó mới đi nhanh về phía phòng của mình. Nàng đến cửa gian phòng, phát hiện ra Miêu Miễu lúc này đã mang khuôn mặt ngái ngủ mà hoang mang chạy ra xem chuyện gì xảy ra. Nàng vốn đang ngủ say, cũng đã bị lực quán tính kia đánh thức dậy.
Hứa Nhạc theo bản năng quay sang nhìn chỗ hành lang, chỉ thấy Bạch Ngọc Lan vẫn như trước đứng ở đó, chỉ là hai chân lúc này đã ấn mạnh xuống sàn nhà, sắc mặt có chút trắng bệch, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Gã nam nhân ngồi trên salon lúc này đã không thấy đâu, gã tráng hán dữ tợn đầu bóng lưỡng kia cũng đã không thấy đâu nữa. Trong căn phòng nghỉ lúc này chỉ còn lại mình Hứa Nhạc, tựa như là hai người kia cũng chưa từng xuất hiện qua vậy.
- Nhân vật lợi hại.
Đây hoàn toàn là một câu nói nhảm, Hứa Nhạc mặc dù không có xúc động đến mức đòi lại 2000 vạn kia, nhưng tâm tình cũng có chút khó chịu, cúi đầu xuống.
- Tôi chỉ biết được cái gã đầu trọc bóng lưỡng kia thôi.
Bạch Ngọc Lan kẽ khép hờ cặp mắt, tay phải rút từ trong túi quần ra một con dao nhỏ, bình tĩnh ngắm nghía. Lúc nãy từ lúc hai gã nam nhân kia bước lên toa xe, đôi tay của hắn luôn luôn đút trong túi quần, ngón tay không hề rời khỏi chuôi của con dao nhỏ đẹp đẽ này.
Bạch Ngọc Lan là một gã nam nhân thanh tú, vũ khí tùy thân của hắn cũng đều rất thanh tú. Hắn mỗi lần ra ngoài, tự nhiên cũng không thể nào xách theo dao găm được, cho nên đổi lại là một con dao nhỏ, vẫn như trước là thanh tú. Nhưng cũng giống như con người của hắn vậy, vẻ thanh tú bên ngoài chỉ để che dấu hàn quang cùng với thủ đoạn đáng sợ của nó mà thôi.
Nói đến gã tráng hán đầu trọc dữ tợn kia, khuôn mặt của gã nam nhân thanh tú thoáng có chút trắng bệch, không phải khẩn trương, mà là thoáng có chút hưng phấn. Nhưng thanh âm của hắn vẫn như cũ cực kỳ ôn nhu nhỏ nhẹ:
- Những việc làm thêm của Tiểu đội 7 đều là do tôi đích thân nhận về. Công ty cũng thường xuyên thực hiện những nhiệm vụ không phải là quang minh chính đại cho lắm, cho nên đối với một số nhân vật trong giới giang hồ của Liên Bang, tôi cũng có chút quen biết.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, hơi giật mình nhìn Bạch Ngọc Lan. Hắn vốn chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng không ngờ là Bạch Ngọc Lan thật sự lại nhận ra đối phương.
- Cái gã đại hán dữ dằn kia tên là Trương Tiểu Hoa...
Bạch Ngọc Lan dùng hay ngón tay kẹp chặt lưỡi dao thanh tú kia, cẩn thận cắt tỉa móng tay, cúi đầu nói:
- Là một người bất cần đời, cũng là một kẻ vô cùng nổi danh. Toàn bộ những công tác bảo kê của thế giới ngầm tại Nam Khoa Châu đều do hắn một tay nắm hết. Đám giang hồ ai gặp hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng Hoa gia. Đừng để dáng ngoài to lớn thô kệch của hắn đánh lừa, hắn nhìn to con nhưng kỳ thật lại vô cùng thông minh. Thật ra vị Hoa gia này của Nam Khoa Châu, tâm tư của hắn cũng giống như cái tên của hắn, nhạy bén đến cực điểm. Phải biết rằng lăn lộn giới hắc đạo trong Liên Bang này là chuyện không có tiền đồ, bất luận là không có quản lý nổi súng đạn, nhưng chỉ cần ngày nào mà Đệ Nhất Hiến Chương còn tồn tại, chỉ cần Chính phủ cảm thấy không vui, như vậy tùy tiện có thể đem đám nhân vật hắc đạo này một lưới bắt gọn hết. Thế nhưng vị Hoa gia này vẫn còn sống, lại còn sống một cách an nhàn nữa. Chỉ vẻn vẹn một điểm này thôi, cũng đủ để khiến người ta bội phục rồi.
Hứa Nhạc nghe nói như thế, gật gật đầu, nhớ tới năm đó khi mình còn nhỏ, mấy nhân vật hắc đạo của Hà Tây Châu bên kia, vốn trong một lần Chính phủ ngẫu nhiên tiến hành truy quét, liền toàn quân tan rã, sụp đổ, chạy đến nơi của đám cô nhi tại Phố Chung Lâu, cũng đã gián tiếp khiến cho hắn lần đầu tiên phải giết người.
- Liên Bang vốn không cho phép phát sinh những sự kiện đấu đá đẫm máu nữa, hơn nữa mấy năm gần đây trị an vốn luôn luôn không tệ, giới hắc đạo nhìn qua quả thật cũng không có tiền đồ gì. Vị Hoa gia này năm xưa trong một lần lỡ tay gây sự, phát sinh ra một vụ án mạng lớn, không biết nhờ được vận khí cứt chó nào đó, kiếm được một chiếc phi thuyền tư nhân, chạy tới Bách Mộ Đại lẫn trốn mấy năm, sau đó lại không biết vì cái gì, lại chạy về đầu thú với Liên Bang. Khu Mật Viện cũng không biết vì cái gì, xử lý khoan hồng, tính tổng cộng lại, hắn cũng ngồi tù không quá 7 năm.
- Vị Hoa gia đó hiện tại bao nhiêu tuổi?
- Hình như là 42 hay 43 gì đó.
Nếu là một bộ phim võ thuật nào đó, hiện tại Hứa Nhạc sẽ đại khái hỏi Bạch Ngọc Lan xem, nếu để cho hắn và vị Hoa gia kia đánh nhau một trận, đại khái là có thể có bao nhiêu phần tháng. Nhưng mà bản thân Hứa Nhạc đối với phương diện này cũng chẳng hề có chút lòng hiếu kỳ nào, trong lòng cũng không cho rằng mình sau này có thể sẽ gặp lại vị Hoa gia kia nữa, cho nên hắn cũng không có mở miệng hỏi.
Nhưng Bạch Ngọc Lan lúc này tựa hồ như là đã gọt tỉa xong bộ móng tay của mình, đem con dao nhỏ cất vào trong túi, cúi đầu bình tĩnh nói:
- Tôi đại khái không phải là đối thủ của ông ta. Nhưng nếu ông ta muốn giết tôi, đại khái ít nhất cũng phải để lại vài ba cân máu mới được.
Trong lòng Hứa Nhạc nao nao, lại nghĩ nếu gã tráng hán đầu trọc tên Trương Tiểu Hoa kia đã là một nhân vật tầm cỡ như vậy rồi, thế thì gã nam nhân ước chừng 30 tuổi kia, lại là nhân vật như thế nào đây?