Gian Khách

Chương 121 : Bốn phút mười hai giây

Ngày đăng: 01:13 19/04/20


Con mắt xếch khiến người ta chán ghét ấy vẫn đang khép lại trên không trung, tên binh sĩ đặc chủng bị trúng ba đòn tấn công liên tiếp của Hứa Nhạc không kịp kêu lên đã ngất đi. Nếu người này không có khả năng chịu đòn vô cùng tốt, e rằng trên cổ họng hắn đã bị chém một nhát, huyệt thái dương lại bị ngón tay giữa của Hứa Nhạc điểm trúng, thì sớm đã mất mạng. Nhưng tuy là như vậy, xương cổ họng của tên lính đó vẫn bị vỡ nát, thương thế vô cùng nghiêm trọng.



Hứa Nhạc không có thời gian ngây người, ngay lập tức hắn ôm lấy cơ thể của tên lính đặc chủng, phòng trừ hắn ngã xuống đất phát ra tiếng động, sau đó chạy về phía cửa sổ với tốc độ nhanh nhất. Lúc này hắn tuyệt đối tin rằng mình có thể đạt được mức thời gian bốn giây. Hắn đáp nhẹ nhàng trên khoảng đất bùn ở cửa sổ như một con báo, sau đó phục người xuống, tức tốc xuyên qua vùng cỏ xanh, chui cống thoát nước phía xa.



Tiếng súng vang lên ngoài dự liệu, thậm chí không ai phát hiện được cảnh này.



Hứa Nhạc may mắn thoát ra được trong sự bao vây của đám lính đặc chủng, bắt đầu lao chạy trong cống thoát nước. Tuy hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách với đám cô nhi Lý Duy, nhưng dù gì cũng là người chịu khổ từ nhỏ đến lớn, liên quan cống thoát nước dùng để tránh né cảnh sát ở Hà Tây Châu, ở thành phố này không ai có thể quen thuộc hơn họ.



Trong cống thoát nước rộng lớn này, ánh sáng lọt vào quá hiếm hoi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được bước chân của hắn. Tiếng chân dồn dập vang vọng truyền về phía xa trong không khí ẩm ướt và đầy mùi lạ trong cống ngầm.



Hứa Nhạc lao chạy đi, mồ hôi tã ra như tắm, sự đau đớn do những vết thương để lại không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, nhưng trong đầu hắn lại vẫn lộn xộn, thực chất không rõ chuyện gì đã xảy ra.



Mình vừa rồi rõ ràng đã đánh ngất một tên bộ đội đặc chủng? Mùi hôi tanh trong gió ập vào mặt hắn, nhưng không thể khiến hắn tỉnh táo, Hứa Nhạc thực không thể tin vào cảnh vừa rồi, tại sao cơ thể mình lại có một trạng thái như bản năng vậy, hơn nữa trạng thái này lại đúng lúc xảy ra ngay khi tên lính đặc chủng kia tấn công?



Giống như một con robot đã được lập trình sẵn vậy, đầu tiên là Hứa Nhạc vươn tay ra theo bản năng, vừa vặn thoát khỏi sự tấn công của đối phương, lại nhanh gọn tấn công vào chỗ yếu hại của đối phương, phản ứng bản năng trong khoảnh khắc cực ngắn của hắn, trạng thái quái lạ đó, đồng nghĩa với việc tên lính đặc chủng đó đã đưa điểm chí mạng của mình vào tay của hắn.
- Yêu cầu tra xét vị trí Mục tiêu số 2 đã được gửi đi, thời gian phản hồi của Cục Hiến Chương cần…



Tiểu đội trưởng Lai Khắc giơ cổ tay lên, chau mày nhìn thời gian:



- …Bốn phút mười hai giây…



Sau đó hắn quát lớn với đám lính đặc chủng bên cạnh:



- Bốn phút mười hai giây! Tìm ra hắn! Tìm ra tên Cơ Giáp Sư đó!



Hét lớn ra lệnh rồi, hắn gỡ chiếc kính râm xuống, quay đầu nhìn cái còng plastic bị bẻ làm hai đoạn trong phòng và tên lính đặc chủng đang được cấp cứu, hồi lâu không nói gì. Thả cho Mục tiêu 2 chạy đi cũng là một phần trong kế hoạch của hắn, chỉ là hắn vẫn chưa có quyết định sẽ thực hiện kế hoạch này, gã thiếu niên đó đã mang đến một bất ngờ lớn cho hắn.



Thiếu niên mười bảy tuổi, lại có thể bằng tay không bẻ gãy cái còng plastic dùng trong quân đội, quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng, hắn…rốt cuộc đã làm thế nào? Sắc mặt của Tiểu đội trưởng Lai Khắc dần trầm tĩnh lại, chiếc kính râm trong tay dần dần bị biến dạng.