Gian Khách
Chương 2159 : Tháng bảy Lưu Hỏa (Hạ)
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Một cái chân mang giày tây đột nhiên dẫm mạnh lên trên mặt đất. Trên khoảng sân sạch sẽ bóng loáng của Khách sạn Bán Đảo, đã bị một cú dẫm này làm cho văng ra một vài mảnh tro bụi vốn dĩ không thể nào có được. Mấy đám tro bụi kia, trên thực tế chính là do cú dậm chân quá mạnh kia khiến cho từ trong khe nứt trên mặt sân bị hất tung văng lên.
Bằng vào lực phản chấn cực mạnh do từ trên mặt đất truyền lại kia, một thân ảnh lướt qua bên hông của Bạch Ngọc Lan, đầu vai rung lên, lấy chân làm trục, một cánh tay cứng như thép nguội lướt qua, đánh thẳng vào trước mặt của Khổng Thúc.
Ngay trong nháy mắt khi thanh âm dậm chân kia vang lên, Khổng Thúc liền biết được mình đã sai lầm rồi. Toàn bộ tinh thần, tâm trí của ông ta đều đặt lên trên người gã nam nhân đang múa tít con dao con thanh tú kia, vô tình đã quên mất rằng phía sau gã nam nhân thanh tú kia còn có một vị Hứa tiên sinh nữa. Ở trong mắt của ông ta, vị Hứa tiên sinh kia, nếu không phải là một gã con cháu của một gia tộc nào đó, hoặc là công tử của một chính khách nào đó, bởi vì có chút năng lực về kỹ thuật, nên mới trở thành một Chủ quản Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác. Nhưng ông ta thật sự không ngờ nổi, vị Hứa tiên sinh này sắc mặt có chút tái nhợt, trông vô cùng gầy yếu kia, không ngờ bản thân lại có một sức mạnh kinh người như thế.
Dáng người của Hứa Nhạc bình thường nhìn cũng không hề cường hãn chút nào, nhưng khi cánh tay của hắn đánh xuống, cả người nhìn qua lại cực kỳ cường hãn.
Gã thanh niên đang vội vã muốn rời đi, nhìn thấy một sinh mạng tốt đẹp mới xuất hiện trên thế gian này, nhưng lại bị người khác cản lại, cho nên hắn mới nổi giận, nhưng vẫn là ẩn nhẫn xuống. Mãi cho đến khi thấy Bạch Ngọc Lan rất là ăn ý ra tay động thủ trước, hắn mới lặng yên không một tiếng động tìm được cơ hội tốt nhất mà ra tay.
Dưới bầu trời đêm tháng bảy của Cảng Đô, cánh tay hắn giống như là Lưu Hỏa từ trên trời giáng xuống, tựa hồ như muốn thiêu đốt hết toàn bộ vậy.
Đồng tử Khổng Thúc nháy mắt co lại, cảm giác được một cỗ kình phong ập mặt mà đến. Ông ta quát lên một tiếng, hay tay hất lên, trong khoảnh khắc đó bàn tay phải như gọng kềm đã buông cổ tay của Bạch Ngọc Lan ra, cánh tay phải như thanh đao, bổ thẳng xuống, đẩy thân thể Bạch Ngọc Lan về phía cánh tay bí ẩn không một tiếng động đáp úp tới kia, ngay sau đó hai chân dẫm mạnh xuống, lui nhanh về phía sau.
Trong thời gian ngắn như vậy, ông ta đã làm ra phản ứng chính xác nhất, dùng thực lực cường hãn tạm thời bức lui Bạch Ngọc Lan, nhưng cũng không kịp làm ra phản ứng đón đỡ chính xác dư thừa nào khác, chỉ có thể đem hay bàn tay mình giơ lên, chắn ở trước khuôn mặt già nua của mình, chờ cho cánh tay mạnh mẽ của Hứa Nhạc đánh xuống.
Đây là một tư thế vô cùng không đẹp mắt, cũng là một tư thế đón đỡ cực kỳ bị động, cực kỳ khuất nhục, nhưng cũng là tư thế phòng ngự hữu hiệu nhất. Khổng Thúc thân kinh bách chiến, căn bản không thèm để ý đến chuyện mất mặt hay không. Ông ta chỉ biết là gã thanh niên mà hôm nay Đấu Hải thiếu gia muốn thu thập, thật sự là một kẻ không dễ thu thập chút nào. Ông ta chỉ nghĩ trước hết ngăn cản một kích cường hãn mạnh mẽ như sói như hổ này, ổn định lại cục diện, sau đó mới tính tiếp chuyện khác.
Cánh tay phải của Hứa Nhạc nặng nề đánh mạnh lên hai cạnh bàn tay đang dựng thẳng lên trước mặt của Khổng Thúc, phát ra một tiếng trầm đục nặng nề.
Khổng Thúc im lặng lại, trầm mặc một lúc thật lâu, lắc lắc đầu.
Bạch Ngọc Lan chậm rãi đứng lên, kéo cái valy màu đen nặng nề kia, chầm chậm bước ra phía cổng khách sạn... Trước khi rời đi hắn còn nhẹ nhàng nói:
- Hứa Nhạc không phải họ Lý, hắn cũng không có bất cứ quan hệ gì với Phí Thành Lý Gia kia. Chẳng qua ông cũng không cần phải tự ti quá mức. Cái tên gia hỏa đó là kẻ mà ngay cả Lý Cuồng Nhân đánh cũng không lại.
Không ngờ ngay cả Lý Cuồng Nhân cũng không đánh lại gã thanh niên kia? Nghe thấy câu đó, ánh mắt Khổng Thúc đột nhiên có chút hụt hẫng. Hắn nhìn theo bóng dáng của Bạch Ngọc Lan dần dần biết mất vào trong bóng tối, đột nhiên trong đầu nảy sinh ý định xin Lão thái gia cho phép về hưu. Đây cũng không còn là thời đại của đám già như ông ta nữa rồi.
o0o
Hôm nay đã là ngày nghỉ cuối cùng của Tiết Thử Hỏa, dám dân chúng Liên Bang đi nghỉ phép, lúc này cũng vội vả trở về nhà chuẩn bị đi làm. Bởi vì nguyên nhân này, nên các chuyến bay từ Cảng Đô trở về Đặc khu Thủ Đô cũng không có trống trải như bình thường, đã sớm đầy rồi. Nhưng Hứa Nhạc lại muốn đi đột ngột, nên Bạch Ngọc Lan đành phải đặt cho hắn một vé ở khoang khách VIP hạng nhất.
Ngồi trên chiếc ghế máy bay rộng gấp đôi ghế bình thường, lắng nghe nhạc, đón nhận sự phục vụ tận tình nhất của các tiếp viên hàng không, Hứa Nhạc sắc mặt bình tĩnh, hạ giọng cảm ơn, cũng không còn vẻ ngây ngô cùng với bất an như lúc mới từ Đại khu Đông Lâm đi đến Thủ Đô Tinh Quyển này. Độ tuổi của hắn cũng lớn lên không ít, tâm tình lại thay đổi khá nhiều, đây đại khái là loại sức mạnh của cuộc sống...
Trên màn hình TV đang phát thông tin mới nhất về bộ phim điện ảnh Xí Nghiệp Hào, Hứa Nhạc lần đầu tiên cũng không có để ý đến cô gái minh tinh kia, mà là nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hắn cũng không nghĩ đến lần xung đột xảy ra bên ngoài sân tại Khách sạn Bán Đảo, thậm chí cũng đã quên luôn mấy ngày làm việc quên ăn quên uống hôm trước, sự hưng phấn không thôi về con robot MX cũng đã quên luôn mất.