Gian Khách

Chương 2170 : Robot yên lặng hay điên cuồng (Thượng)

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Trầm thư ký không biết rằng một câu nói của hắn lại khiến Hứa Nhạc suy nghĩ nhiều đến như vậy. Hắn ta chỉ giật mình trước sức ăn của Hứa Nhạc, đã ăn đến bốn ổ bánh mì mặn và ba ly sữa đậu nành rồi, mà hình như Hứa Nhạc vẫn chưa có ý định dừng lại.



Hứa Nhạc cắm cúi xé bánh mì thành từng miếng nhỏ, cảm nhận rõ ràng luồng mắt đang quan sát mình. Nhét đầy một miệng bánh mì, hắn ta mở miệng lúng búng giải thích:



- Con người tôi dễ bị đói lắm, đặc biệt là sau khi làm việc.







o0o



Chỉ mất thời gian có vài phút, Hứa Nhạc đã ghi nhớ hết tác dụng định hướng của mười bảy thanh điều khiển trên bảng điều khiển và cũng mất một khoảng thời gian không quá dài để làm quen với việc dùng cần điều khiển thay thế cho phương thức ra chỉ lệnh số liệu bằng tay, tay trái bắt đầu thực hiện những thao tác một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Dù gì từ nhỏ hắn ta đã đam mê trong việc thiết kế máy móc, hai năm vừa qua còn đắm chìm trong công tác nghiên cứu loại robot của Liên Bang, hơn nữa lại còn thật sự thậm chí có thể xưng là nhập tâm nghiên cứu. Làm quen với phương thức điều khiển robot quân dụng, với hắn cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.



Tay trái thao tác cần điều khiển, tay phải nhanh chóng cũng lần theo các vết rãnh dọc trên màn hình cảm ứng. Cái mũ giáp hệ thống cảm ứng che kín hơn phân nửa khuôn mặt của hắn, hàng ngàn thông tin dữ liệu phân tích đang lướt qua vèo vèo trước mắt Hứa Nhạc.



Tầm nhìn và hệ thống cảm ứng hồng ngoại trên phần đầu của con robot đều được truyền đến trước mắt Hứa Nhạc một cách cực kỳ chính xác. Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu, gạt nhẹ cần điều khiển, năm ngón tay của bàn tay phải nhanh như chớp lướt trên màn cảm ứng, nhập vào đó mấy số liệu chỉ lệnh. Trong khoang điều khiển robot bị bịt kín, hắn cũng không nghe được tiếng hệ thống động cơ bắt đầu gầm rú sau lưng con robot, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng có một cỗ cự lực đẩy cực mạnh từ phía sau, truyền lên sàn, thông qua phần dưới thân, trực tiếp xuyên thấu cơ thể của hắn. Cảm giác này tựa như lúc ngồi trên tên lửa nháy mắt đã bay lên vũ trụ vậy. Chỉ là lực đẩy này còn dữ dội hơn, chấn động lớn hơn, lớn đến mức người bình thường khó mà có thể thừa nhận nổi.



Nhưng Hứa Nhạc lại cũng không hề xa lạ với cảm giác này. Hồi còn ở Đại học Lê Hoa, hắn đã từng điều khiển robot mô hình rất nhiều lần tiến hành thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6, lại còn cùng Thai Chi Nguyên chiến đấu đối kháng không biết bao nhiêu lần nữa. Vì vậy, sau nửa năm, hắn ta cũng chỉ mất vài giây là đã có thể làm quen lại với cảm giác đó, lại còn có phần hơi bị nó mê hoặc nữa.


Tựa hồ như con robot dừng lại trên không trung trong giây lát rồi đột ngột kết thúc động tác lộn nhào. Một trận tiếng kim loại va chạm mạnh bắt đầu vang lên rền rĩ. Cả khối kim loại đồ sộ đáp xuống đất rồi chỉ trong một vài giây ngắn ngủi… Thân thể con robot tưởng chừng như sắp mất đi thăng bằng, nhưng giống như lại được tiếp thêm động lực, thực hiện một cú xoay thân mạnh mẽ, hai chân dang rộng, một trước một sau mạnh mẽ đứng vững trên nền đất cứng rắn.



Loảng xoảng hai tiếng trầm đục vang lên, đôi chân hợp kim của con robot phải chịu một lực tác động quá lớn, đã trực tiếp tạo ra trên tấm sàn kim loại của phòng đối chiến hai vết lõm méo mó. Mà cặp chân của con robot cũng bắt đầu run rẩy lên, tựa hồ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào vậy… nhưng mà nó lại kiên quyết không ngã xuống, cứng rắn khống chế được cân bằng. Động lực phát sinh trong khi khởi động khiến cho robot có thể rơi và trạng thái căng thẳng, tình trạng rất nguy hiểm, cần phải liên tục tiến hành những thao tác nhỏ để điều chỉnh lại tư thế. Rốt cục cuối cùng cũng thành công hoàn thành động tác tiếp đất đầy thô bạo này.



Tiếng dung dịch bắt đầu chảy nhè nhẹ trong thân con robot. Con robot màu đen chậm rãi giảm độ cao xuống khoảng 20 phân. Khớp nối kim loại ở các bộ phận quan trọng đã được điều chỉnh lại, công suất cao phát ra khi khởi động máy đã từ từ giảm xuống. Hai chân không còn một trước một sau. Hai cánh tay máy dang rộng, chính là công cụ để giữ thăng bằng cho con robot. Hình ảnh con robot trong lúc thực hiện động tác này hiện ra vừa yên lặng mà lại vừa vĩ đại.



Bạch Ngọc Lan trầm mặc nhìn con robot màu đen bóng đang đứng im lìm bên dưới bục điều khiển. Trái tim đang nhảy nhót liên hồi của hắn cũng dần bình tĩnh lại, cặp mắt của hắn khẽ nheo lại. Thật không ngờ là trên khối kim loại màu đen nặng nề này, hắn lại nhìn thấy một loại cảm giác gọi là yên lặng mà trang nghiêm.



Đây đương nhiên không phải là động tác võ thuật nằm trong những kỹ thuật tiêu chuẩn của robot chiến đấu quân sự. Bên trong giáo trình tác chiến của Quân đội Liên Bang, từ trước đến nay chưa hề có loại động tác tự lộn nhào trên không gần như tự sát như thế này. Một con robot quân dụng nặng khoảng 10 tấn, tính cơ động của nó là hoàn toàn dựa vào sức mạnh của động cơ, cùng với phản lực mạnh mẽ đủ để chống lại lực hút của hành tinh.



Giống như câu biểu ngữ quảng cáo trong Khoa điều khiển Robot của Học Viện Quân Sự I:



- Robot không thể đứng giữa không trung lầu các. Hai chân robot phải đứng vững trên mặt đất.



Động tác nhảy lên cao là động tác mà bất cứ gã phi công điều khiển robot nào cũng phải nắm bắt được. Nhưng lộn nhào như con robot màu đen vừa rồi thì phải đòi hỏi rất nhiều thao tác cực nhanh phải hoàn thành trong tích tắc trước khi tiếp đất. Bởi vì sự luân chuyển cực nhanh cộng với tốc độ xoay của robot sẽ quyết định sự ổn định của hệ thống thăng bằng tự động, chính vì vậy trong một khoảng thời gian ngắn, các dữ liệu truyền tải sẽ đột nhiên biến mất hết. Đặc biệt như động tác nhỏ đá chân trên không vừa rồi của con robot màu đen kia, những thao tác và mệnh lệnh phải thực hiện trong khoảng khắc nháy mắt cuối cùng vô cùng phức tạp, khó đến mức khó mà tưởng tượng hết nổi.



- Sau này không được làm những động tác ấy nữa. Nếu như hiện tại anh đang ở trong Quân đội, chắc chắn anh đã bị thượng cấp phạt nặng rồi.