Gian Khách

Chương 2172 : Đại nhân vật dưới ô

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Căn phòng cơ chiến tuyệt mật này cũng chỉ có hắn và Hứa Nhạc là có mật mã khóa cửa. Hắn sau khi mở hé cánh cửa, nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong phòng cơ chiến, theo bản năng chợt dừng bước lại.



Bởi vì những câu nói thê lương cuối cùng của Khổng Thúc trước Khách sạn Bán Đảo Cảng Đô, Bạch Ngọc Lan vẫn một mực dự đoán thân phận thật sự của Hứa Nhạc, cho nên trước đó hắn giả vờ như vô tình nhắc tới Phí Thành Lý Gia. Hắn ta vốn đã định bỏ đi, nhưng lại có chút lo lắng Hứa Nhạc sẽ không nghe theo lời cảnh báo của mình, mà tiếp tục dấn thân vào những thí nghiệm robot nguy hiểm, nên khi hắn đi được nửa đường lại quay trở lại.



Bản thân là người điều khiển robot máu lạnh cường hãn nhất của Quân đội Liên Bang, Bạch Ngọc Lan có rất nhiều thực lực tiềm ẩn. Thậm chí hắn ta cũng đã từng hoàn thành những động tác hung hiểm lúc nãy của Hứa Nhạc. Thậm chí còn hoàn thành một cách tốt đẹp hơn nữa. Cho nên lúc nãy mặc dù có chút kinh ngạc trước biểu hiện của Hứa Nhạc, thế nhưng hắn ta cũng không cảm thấy quá mức khủng khiếp. Dù sao tác dụng của robot vẫn là để công kích mục tiêu, chứ không phải là dùng để biểu diễn.



Nhưng mà đúng lúc đó hắn chợt nhìn thấy con robot màu đen bên trong phòng cơ chiến, đang sử dụng một loại thân pháp rất kì lạ tiến nhanh về phía trước. Khi đã đạt được tốc độ cao nhất, nó nhẹ nhàng nhảy bật lên, thực hiện một động tác vừa xoay mình trên không vừa đá ra một các ngoạn mục.



Đồng tử của Bạch Ngọc Lan hơi co lại. Khi hắn nhìn thấy con robot trong tay Hứa Nhạc, vô cùng thoải mái mà cực kỳ liên tục tiến hành thực hiện bảy động tác đột kích cực kỳ kích động trên không trung, tay phải của hắn rốt cuộc nhịn không được, theo bản năng đút vào túi áo bên trái của hắn.



Một người chưa từng hút thuốc như Bạch Ngọc Lan, cho tới lúc này cũng trầm mặc tự đốt cho mình một điếu thuốc, rồi chăm chú quan sát con robot màu đen vẫn đang run rẩy điên cuồng từng bước từng bước tiến lên phía trước bên trong phòng cơ chiến.



Cho dù là biểu diễn thì thực lực như vậy cũng quá là khủng bố rồi. Bạch Ngọc Lan trong lúc quá kích động, hắn chợt hít một hơi thật sâu, đột nhiên nghĩ đến câu nói lúc chiều đã nói với Hứa Nhạc, hắn chợt nhận ra rằng bản thân mình đã quá sai lầm. Cho dù là Lý Cuồng Nhân có ở trong con robot, thì có lẽ Hứa Nhạc cũng sẽ có một trận chiến ra trò với hắn. Chỉ là còn thiếu một chút sát khí và kinh nghiệm nữa mà thôi.







o0o



Hứa Nhạc không hề biết rằng đêm hôm đó Bạch Ngọc Lan đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khi hắn sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển con robot. Hắn chỉ xác nhận được một điều, là hệ thống cảm ứng ý nghĩ kia mặc dù đã được cải tạo rất nhiều nhưng vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Ví dụ như không tiện lợi lắm, ví dụ như tốc độ thu thập thông tin còn chậm… nhưng cũng đã trợ giúp cho hắn rất nhiều, giúp anh điều khiển con robot mà thực hiện những động tác không thể nào tưởng tượng nổi.



Đương nhiên hắn cũng không vì thế mà từ bỏ những động tác quân dụng tiêu chuẩn trong bài huấn luyện robot. Tính đến thời điểm này, phương thức điều khiển robot chính của hắn vẫn là thao tác cần điều khiển và nhập chỉ lệnh trực tiếp vào màn hình cảm ứng. Hứa Nhạc chắc chắn không thể cải tạo tất cả các robot khác thành giống như con M37 màu đen này.



Các bài huấn luyện theo đúng tiêu chuẩn của Hứa Nhạc lúc luyện tập khiến Bạch Ngọc Lan hơi có chút khó hiểu. Bởi vì những biểu hiện của hắn lúc đó hoàn toàn trái ngược với những thao tác điên cuồng đêm đó. Hơn nữa, Bạch Ngọc Lan cũng phát hiện ra con robot màu đen hình như đã được Hứa Nhạc tiến hành một loạt các cải tạo nào đó.



Hứa Nhạc không hề lo lắng Bạch Ngọc Lan sẽ biết được cái gì, bởi vì Hứa Nhạc tin tưởng hắn ta và hắn ta cũng tin tưởng lại Hứa Nhạc. Nếu như bên cạnh mình ngay cả một người bạn để tin tưởng cũng không có thì cuộc sống này không khỏi cũng có chút buồn chán.



Mấy chục ngày cứ như thế lặng lẽ không một tiếng động trôi đi trong sự buồn tẻ không ngừng lặp lại như vậy. Trâu Úc cũng đã sớm xuất viện, Lưu Hỏa cũng càng ngày càng trở nên dễ thương hơn rất nhiều, thế nhưng hôn lễ giữa hai người thì vẫn là một việc quá mức xa vời, khiến vị Phó Bộ Trưởng phu nhân cũng có chút không vui. Mà Trâu Hựu, anh trai của Trâu Úc hình như cũng đã cảm nhận được điều gì đó.
Tài xế của chiếc xe hàng đột nhiên trầm giọng nói. Hành trình cụ thể mà hai người Hứa Nhạc đi vào Bộ Công Trình Quả Xác, tất cả đều do Công ty Bảo an Hắc Ưng sắp xếp. Với thân phận của Tiết Là Ấn, tự nhiên cũng không có khả năng để anh ta đóng vai tài xế cho hai người mãi được, vì vậy sớm đã đổi thành tài xế bây giờ. Mấy chục ngày nay hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Hôm nay không hiểu đột ngột lại xảy ra chuyện?



Hứa Nhạc liếc sang nhìn Bạch Ngọc Lan, bị sự bình tĩnh của gã nam nhân thanh tú này ảnh hưởng, sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi một ít.



Lúc này chiếc xe tải vừa mới đi qua khỏi cánh cổng lớn của Khu công nghiệp, men theo con đường chính, tiến về phía nhà kho bí mật của Bộ Công Trình chưa được bao lâu, thì đã bị một trạm kiểm soát chặn lại. Trạm kiểm soát này rõ ràng là mới được dựng lên. Hứa Nhạc thông qua một khe hở nhỏ trên thùng xe có thể nhìn thấy được mấy gã cảnh vệ mặc sắc phục đen toàn thân đang đứng xung quanh trạm kiểm soát. Hắn đột nhiên cảm thấy được hình như có hơi quen mắt, trong lòng chợt giật lên một cái.



- Người của công ty.



Bạch Ngọc Lan hơi cụp mi mắt xuống, nhẹ giọng nói.



Chủ nhiệm Jose đã sớm làm giấy chứng nhận ra vào cho chiếc xe vận tải này rồi, thế nhưng mấy gã nhân viên cảnh vệ ở trạm kiểm soát lại tỏ ra như là không hề nhìn thấy tờ giấy chứng nhận thông hành này, trực tiếp lên xe tải, tắt đi động cơ, sau đó mở toang thùng xe phía.



Dưới những họng súng lạnh như băng, Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan bước xuống khỏi chiếc xe tải. Cảng Đô cũng giống như Đặc khu Thủ Đô vậy, lúc này cũng bị bao phủ dưới cơn mưa tháng tám u buồn. Nước mưa chảy dài từ đầu xuống mặt, rồi xuống người bọn họ. Hứa Nhạc nhìn bọn cảnh vệ áo đen cực kỳ có tố chất, sắc mặt lạnh lùng, trầm mặc không nói gì, mới hiểu ý tứ lúc nãy của Bạch Ngọc Lan. Đám người này đều là bọn lính đánh thuê của Công ty Bảo an Tịnh Thủy.



Dưới ánh đèn mở tỏ, cơn mưa mỗi lúc một lớn, đám lính đánh thuê áo đen này cũng không hề rối loạn đội hình, cứ vậy áp giải bọn Hứa Nhạc đến trước trạm kiểm soát. Lúc này trước trạm kiểm soát lâm thời đã có mấy chiếc ô tô. Trước ánh đèn pha của một chiếc ô tô lớn, xuất hiện một người, tay giơ cao chiếc ô, và dưới chiếc ô ấy là một vị quan chức đeo kính.



Công ty Cơ khí Quả Xác nằm ở trung tâm khu vực trọng yếu của Liên Bang. Để tránh thu hút sự tò mò không đáng có của dân chúng, công tác bảo an của khu vực xung quanh Bộ Công Trình trên cơ bản đều do Công ty thuộc cấp của Công ty Cơ khí Quả Xác, Công ty Bảo an Tịnh Thủy phụ trách. Dù sao công ty này cũng được coi là đội ngũ lính đánh thuê bí mật của Bộ Quốc Phòng, Chính phủ Liên Bang tự nhiên cũng thấy cực kỳ yên tâm.



Nhìn thấy đám cảnh vệ mặt mày lạnh băng trong mưa này, Hứa Nhạc cảm nhận thấy đôi chút nguy hiểm. Chẳng qua là đối phương ngay từ ban đầu cũng đã không có ý định giết người diệt khẩu, chứng tỏ đối phương cũng biết rõ thân thế của hắn, cho nên cũng không có cái gan đó. Chỉ là khi anh nhìn thấy vị quan chức kia, mới chợt nhận ra sự việc ngày hôm nay có lẽ sẽ đặc biệt rắc rối.



Hắn cũng đã từng giáp mặt với nhân vật này một lần trong Sở Nghiên Cứu Quả Xác. Đối phương là Chủ quản Kỹ thuật của Ban Giám Đốc Công ty Cơ khí Quả Xác, hơn nữa còn kiêm chức Đổng sự Kỹ thuật độc lập của Công ty Cơ khí Quả Xác đức cao vọng trọng, địa vị phi thường không ai sánh bằng.



Ngài Đổng sự Kỹ thuật Công ty Cơ khí Quả Xác dưới tán ô lạnh lùng nhìn hai người bọn Hứa Nhạc đang bị dẫn giải đến, nhàn nhạt nói:



- Chủ quản Kỹ thuật Hứa Nhạc và thư ký Bạch Ngọc Lan của Tiểu đội 7 Công ty Tịnh Thủy. Hai người đã vi phạm điều lệ bảo mật nội bộ công ty, lập tức áp giải về tổng bộ tiếp nhận thẩm tra. Sau khi thẩm tra xong, sẽ căn cứ theo mức độ của hành vi phạm tội và pháp luật của Liên Bang mà dẫn giải đến Cục Hình Sự Liên Bang hoặc Tòa án Quân sự của Bộ Quốc Phòng.