Gian Khách
Chương 2174 : Nòng súng to hay nhỏ quyết định độ lớn của âm thanh
Ngày đăng: 01:15 19/04/20
Trong mắt nhiều người, Hứa Nhạc chỉ là một gã thanh niên bình thường, ngay cả bề ngoài cũng không hề có chút nổi trội nào. Thế nhưng từ sau khi hắn đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, bên cạnh hắn càng ngày càng xuất hiện càng nhiều nhân vật xuất sắc hơn, thu hút sự chú ý nhiều hơn, bất luận là so về ngoại hình hay cá tính hoặc là địa vị cùng với khí thế… Cho nên hắn cũng có thể bắt chước phong cách nói chuyện cao cao tại thượng của những người đó. Lúc này, khi hắn thốt ra những câu nói đầy sức mạnh đó, vị Chủ quản đại nhân cao cấp kiến thức không nhỏ kia cũng không khỏi giật mình, bắt đầu phải nhìn nhận lại hắn bằng một con mắt khác.
Vị Đổng sự Kỹ thuật cao cấp của công ty Quả Xác đón lấy tờ giấy chứng nhận từ tay Hứa Nhạc, đọc lướt qua dưới ánh đèn pha ôtô nhưng cũng không trả lại ngay cho hắn, mà cũng không phát biểu điều gì, chỉ xoay người len ra khỏi đám vệ sĩ áo đen dày đặc, rút điện thoại ra gọi cho một ai đó. Đám cảnh vệ của Tịnh Thủy vẫn bao vây chặt lấy Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan. Không có mệnh lệnh của ông ta, bọn họ cũng không dám tùy tiện thả người.
Viên Chủ quản lấy ra chiếc điện thoại di động, gọi bằng một đường dây riêng đã được mã hóa, nhấn nút gọi, chờ đợi trong vài giây, bắt đầu trầm giọng chất vấn:
- Không phải phía bên ông đã nói là Hứa Nhạc không có quan hệ gì với Trâu Ứng Tinh hay sao, rằng đó chỉ là một sự ngụy trang giả tạo hay sao? Tại sao bây giờ trong tay Hứa Nhạc lại có giấy chứng nhận quyền hạn ra vào Bộ Công Trình do Bộ Quốc Phòng cấp?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của La thư ký. Vị thư ký riêng thân cận của Viện trưởng Viện Khoa Học Liên Bang có lẽ là cũng không ngờ đến, bên phía mình đã điều động đến một vị Chủ quản Đổng sự cao cấp của Công ty Quả Xác can thiệp vào chuyện này, thế nhưng trong tay Hứa Nhạc lại có được giấy chứng nhận đặc quyền do bên phía Bộ Quốc Phòng cấp. Ông ta mất mấy giây ngỡ ngàng, sau đó mới nói:
- Theo phân tích bên Cục Điều Tra, giữa Hứa Nhạc và thiên kim tiểu thư nhà Trâu Gia đơn thuần chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi. Chỉ bằng vào loại quan hệ này, làm sao Bộ Quốc Phòng lại có thể can thiệp vào được?
- Liệu đó có phải là ý của vị phu nhân kia hay không?
Viên Chủ quản cao cấp chợt hạ giọng hỏi, trong lòng đột nhiên cảm thấy trận mưa tháng tám này có chút lạnh lẽo.
- Đổng sự tiên sinh, sự việc một khi đã phát triển đến nước này rồi, chúng ta cũng chỉ còn cách là theo đến cùng thôi.
Bên kia, giọng La thư ký nho nhỏ vang lên, hòa lẫn trong tiếng đàn violon du dương.
Địa vị của Đổng sự Kỹ thuật Công ty Quả Xác trong Liên Bang không hề thấp. Đương nhiên đối diện với thư ký của Lâm Viện Trưởng, Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang cũng không hề lép vế chút nào, ông ta lạnh nhạt nói:
- Nếu chỉ đơn giản là việc nội bộ công ty Quả Xác, đương nhiên là tôi sẽ theo đến cùng, thế nhưng ở đây lại là liên quan tới bên phía Bộ Quốc Phòng, tôi không có hứng thú đi gây chuyện với Quân đội Liên Bang.
Phía bên kia điện thoại La thư ký trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:
- Xin ngài đợi một lát, Lâm Viện Trưởng có chuyện muốn nói trực tiếp với ngài.
Viên Đổng sự Kỹ thuật đứng ngay dưới cái ô, tay vẫn cầm chặt cái điện thoại, đột nhiên bỗng cảm thấy có chút lành lạnh trong lòng, ông ta lạnh lùng quay lại nhìn mấy cái gã thuộc cấp đang đứng phía sau, cất giọng khiển trách:
- Che ô cái kiểu gì đấy? Không thấy nước mưa thấm ướt vai áo của tôi rồi à?
Tên thủ hạ cầm ô hốt hoảng, không dám mở miệng biện hộ điều gì, vội vàng nghiêng ô về phía trước thêm một chút. Hắn hoàn toàn hiểu rằng đại nhân vật mà hắn phục vụ đang hoàn toàn bấn loạn vì tờ giấy chứng nhận đặc quyền ra vào Bộ Công Trình của Bộ Quốc Phòng trong tay đối phương.
- Hứa Nhạc. Đừng làm bậy!
Công tác bảo vệ bên ngoài Bộ Công Trình vốn dĩ là do Công ty Bảo an Tịnh Thủy đảm trách. Chủ nhiệm Jose cho dù là Chủ quản Nhân sự của Bộ Công Trình, nhưng cũng không thể nào ra lệnh cho đám lính đánh thuê này được. Huống chi hiện tại ngài Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật lại còn đang nằm trong tay Hứa Nhạc, hơn nữa cái gã Bạch thư ký kia còn ngang nhiên đâm vị Chủ quản đại nhân một dao nữa chứ.
Chuyện này khiến ông cảm nhận được một áp lực nặng nề từ trước đến giờ chưa từng có. Bọn họ đều biết rằng lúc này Hứa Nhạc cũng sẽ không dễ dàng gì bó tay chịu trói, nhưng nếu như cứ tiếp tục kiên trì như vậy, ngộ nhỡ đám cảnh vệ của công ty Tịnh Thủy nổi lên sát tâm thì phải làm thế nào? Chủ nhiệm Jose dự định cử Chu Ngọc đi thông báo tình hình cho Trầm thư ký, bất luận là tình hình có còn kịp hay không. Thế nhưng ai mà ngờ rằng, chỉ mới ngoảnh đi ngoảnh lại một hồi đã không còn thấy Chu Ngọc đâu nữa rồi.
Hứa Nhạc không hề để ý đến tiếng la hét của hai vị Chủ quản đại nhân, một để hù dọa hắn, còn một muốn bảo vệ cho hắn kia. Lúc này cặp mắt của hắn đang nheo lại trong cơn mưa đêm mù mịt, chăm chú quan sát từng cử động của đám cảnh vệ ở trước mặt hắn. Khi hắn nhìn thấy ngón tay của tên đội trưởng đội cảnh vệ đang chầm chậm rời khỏi cò súng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Nhưng đúng lúc ấy, hắn để ý thấy một tên cảnh vệ giả vờ như vô tình thụt lùi ra khỏi đội hình, lui ra vòng ngoài và hiện giờ đang khẽ khàng nâng cao nòng súng giảm thanh, ngắm thẳng vào trán của Bạch Ngọc Lan. Bạch Ngọc Lan hình như cũng đã nhận ra điều này, hắn ta thoáng cúi đầu thấp hơn chút nữa, cặp mắt liếc xéo về phía ấy. Nếu là trước kia, hắn ta đã sẵn sàng lao về phía đối phương, cho dù đối phương có là lính đánh thuê, và đang cằm súng nhắm vào hắn đi chăng nữa. Nhưng giờ phút này, hắn chỉ đứng im ở đó, lạnh lùng nhìn về phía tay súng kia… bởi vì sau lưng hắn còn có Hứa Nhạc.
Một cảm giác lo sợ chạy dọc sống lưng Hứa Nhạc. Cũng giống như tên Đặc công của Cục Đặc Cần xuất hiện ở Sân Vận Động Lâm Hải Châu hồi đầu năm… Tay súng này chắc chắn cũng không phải là người của viên Đổng sự Chủ quản Kỹ thuật kia. Nếu như hắn nổ súng lúc này, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn. Chỉ sợ lúc đó cả Hứa Nhạc và vị Đổng sự Kỹ thuật kia đều sẽ chết tại trận, và chẳng ai biết được bàn tay thao túng tất cả phía sau chuyện này là ai.
Trong lòng thì nghĩ đến điều này, nhưng Hứa Nhạc cũng chẳng thể làm được gì. Bây giờ chỉ cần giơ tay đầu hàng thì mọi cố gắng trước đây coi như đổ xuống sông xuống biển. Khi hắn vừa quyết định coi như không nhìn thấy gì, tiếp tục quan sát động tĩnh thì…
Pụp…
Tên cảnh vệ phản phúc kia đã lạnh lùng bóp cò… Viên đạn kim loại sáng loáng lao đi trong màn mưa đêm, sượt qua khung đèn ô tô, xuyên qua những giọt nước mưa, găm vào mặt đất cứng rắn của khu công nghiệp và làm vang lên một tiếng kêu trầm đục.
Cả Hứa Nhạc và Bạc Ngọc Lan đều có thừa thời gian để tránh né, nhưng phát súng vừa rồi rõ ràng là lệch hẳn sang một bên. Bởi vì trước khi hắn bóp cò, có một bóng người đã lợi dụng màn mưa, nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng hắn, đẩy mạnh lên lưng hắn, làm lệch đường bắn của hắn, đồng thời cũng kề lưỡi dao sáng choang vào cổ của hắn.
Tay súng kia cũng không phải tay vừa, chỉ trong vài tích tắc hắn đã lấy lại được phản ứng, tránh được lưỡi dao sắc lẻm, đồng thời cũng nhìn rõ được kẻ cả gan tấn công mình là ai. Đó cũng không ai khác, mà chính là gã thanh niên Công Trình Sư hằng ngày hiền lành như cục đất ở Bộ Công Trình. Lúc này hắn cũng không còn tính toán được gì nữa, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là ra tay đánh gục gã Công Trình Sư này, rồi thừa lúc tình hình nhộn nhạo mà tìm cách tháo thân.
Nhưng tên cảnh vệ đáng thương kia cũng không hề biết rằng cái tên Công Trình Sư hiền lành như cục đất này lại chính là sinh viên thủ khoa vừa mới tốt nghiệp của Học Viện Quân Sự I. Mặc dù có lẽ cũng không xuất sắc bằng các đàn anh đi trước của hắn như Trầm Cách, Thi Thanh Hải hay Chân Mật Vô Nhị hoặc Kinh Diễm Phong Lưu… nhưng cũng giống như các bậc tiền bối, trong người hắn ta cũng có một sức mạnh kinh hoàng.
Cách một tiếng vang giòn, toàn thân Chu Ngọc ướt đầm nước mưa, chỉ dùng có ba cú đá đơn giản nhanh như điện xẹt đã hạ gục được tên cảnh vệ kia, đồng thời bẻ gãy tay phải của hắn… Các ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Ngay sau khi tiếng súng vang lên, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là tìm ra ai đã bắn, mà là xem phát súng ấy đã bắn trúng ai… Đám lính đánh thuê của Tịnh Thủy đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, nên cũng không hề rơi vào tình trạng hỗn loạn, nổ súng bừa bãi. Nhưng tình thế hiện tại lúc này càng trở nên phức tạp hơn, không ai biết chuyện gì đã xảy ra và khi nào những họng súng kia sẽ nhả đạn.
Đúng lúc này, từ xa xa chợt truyền đến những âm thanh ồn ào chói tai, làm vỡ tan thanh âm của trận mưa rào tháng tám, làm kinh động đám người đang đứng trong mưa. Vù vù vù vù, trong thanh âm của cơn gió đêm dữ dội, hai chiếc trực thăng quân dụng khổng lồ đen bóng ầm ầm bay đến. Tiếng đạn nã xuống liên hồi, trong cơn mưa, mặt đất cứng rắn cũng bị những viên đạn từ trên trời bắn xuống, cày lên những vết lủng lỗ sâu hoắm.
- Chúng tôi là lực lượng cảnh giới Cảng Đô, đề nghị những người ở bên dưới hạ vũ khí xuống. Đề nghị hạ vũ khí. Bằng không chúng tôi sẽ bắn.
Từ bộ đàm trên chiếc trặc thăng quân dụng màu đen bóng chợt vang lên một giọng nói đầy ý mệnh lệnh. Tựa hồ như trong mệnh lệnh này đã bao hàm toàn bộ uy quyền và sức mạnh. Những họng súng xoáy nòng Đạt Lâm đặt trên chiếc máy bay trực thăng đã bắt đầu xoay tít, bắt đầu rít lên từng hồi rin rít của tiếng kim loại chà sát, va chạm vang lên.