Gian Khách

Chương 2183 : Dinh thự Tổng Thống

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Cuộc chiến tiêu chuẩn robot đang sôi lên sùng sục. Số liệu nghiệm thu từ Viện Khoa Học Liên Bang và Công ty Cơ khí Quả Xác đều đã được chuyển về tay Chính phủ Liên Bang. Còn về chuyện Chính phủ cuối cùng sẽ chọn dùng của ai thì lại là một cuộc đấu tranh trường kỳ. Nhưng Lợi Tu Trúc đã có được từ phía Lâm Viện Trưởng một vài tin tức nội bộ, hắn cũng yên tâm phần nào. Chỉ cần những tham số kỹ thuật của con robot Tử Hải có thể đè bẹp được con Tiểu Bạch Hoa của Bộ Công Trình thì chỉ cần dựa thế vào những quyết sách bên ngoài mà làm thêm chút tiểu xảo, thổi chút gió là có thể tự nhiên dễ dàng thành công hơn rất nhiều.



Con cháu của thế gia Liên Bang cứ đời này nối tiếp đời kia xuất hiện, nhưng những nhân vật phong lưu có thể trở thành lãnh đạo thực sự thì lại rất ít. Lợi Tu Trúc được coi là người thừa kế đầu tiên của Thiết Toán Lợi Gia. Đây là lần đầu tiên hắn thay mặt gia tộc một mình xuất hiện, thâm nhập vào vũ đài chính trị mà hô mưa gọi gió. Việc can dự vào cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống lần này liên quan đến cả tương lai của hắn vì vậy đương nhiên hắn không thể tự cho phép những biểu hiện của bản thân mình trở thành trò cười.



Việc Viện Khoa Học Liên Bang bị buộc chặt trên cùng một con thuyền với Châu trưởng La Tư và Nghị Viên Mạch Đức Lâm như ngày hôm nay, cho dù Lợi Tu Trúc có bao nhiêu ý kiến đối với Lâm Viễn Hồ thì cũng không tiện phát biểu trong thời điểm này. Nếu như Viện Khoa Học Liên Bang thua trong cuộc tranh giành tiêu chuẩn này thì cơn sóng sao chép cho dù có muốn lặng cũng không thể lặng được. Việc này có thể làm ảnh hưởng đến cuộc Tổng tuyển cử Tổng Thống. Là hàng con cháu, hắn cũng không hỗn láo đến mức mặt nặng mày nhẹ với vị lãnh tụ của Giới Khoa Học Liên Bang ngay tại trên bàn ăn, nhưng thực sự cũng không hào hứng lắm để hùa theo chuyện trò cùng đối phương.



Lâm Viễn Hồ vẫn một vẻ đức cao vọng trọng, nét mặt bình thản đến khó lường tựa hồ như chưa từng bị quấy nhiễu bởi những lời đồn đại của dân gian lên án hắn phạm tội sao chép. Mà nói vậy cũng đúng. Ông ta ngồi trên cái ghế Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang từng ấy năm trời, còn lâu hơn cả nhiệm kỳ của Tổng Thống. Những đại nhân vật kiểu này thì đối với nghị luận của nhân dân thì chỉ cần mỉm cười, không thèm để ý nữa là xong.



Một bữa tối không có chút mùi vị nào cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Viện Trưởng có được lời hứa sẽ tiếp tục duy trì sự ủng hộ cũng như tài trợ từ phía Lợi Tu Trúc. Còn Lợi Tu Trúc thì cũng nhận được lời bảo đảm tuyệt đối rằng sẽ không để xảy ra bất cứ việc gì từ Lâm Viện Trưởng. Hương vị của đồ ăn không cảm nhận được bao nhiêu nhưng song phương nói chung vẫn tương đối hài lòng với cuộc gặp gỡ này.



Lợi Tu Trúc còn vô cùng lễ phép tiễn Lâm Viễn Hồ ra khỏi nhà hàng đến tận chỗ cánh cửa xoay đi ra xe. Bày tỏ sự kính trọng như một đứa con cháu thực sự.



Một già một trẻ đang bước ra khỏi khách sạn trong vòng vây bảo vệ của đám cận vệ thì nhìn thấy 6, 7 người đang từ bên ngoài bước vào khách sạn. Đám người trẻ tuổi ấy dù ăn mặc rất bình thường nhưng trong sắc hoàng hôn của một biổu chiều mùa thu lại cho người ta một cảm giác chắc chắn và lão luyện.



Khu khách sạn cao cấp này không chỉ có những vị lãnh đạo cao cấp lui tới, người ra người vào lúc nào cũng tấp nập. Vì vậy gặp phải ai đó ở cửa ra vào là một chuyện rất bình thường. Nhưng những bộ quần áo bình thường trên người cùng cái cảm giác toát ra từ đám người trẻ tuổi ấy hoàn toàn không phù hợp, khiến Lợi Tu Trúc phải chậm lại bước chân. Hắn quan sát thấy trong số đó một người có đôi mắt rất nhỏ nhìn quen quen.



Đồng tử của Lữ thư ký ánh lên một tia dị sắc, hắn ghé sát vào tai Lợi Tu Trúc, thì thầm:



- Bọn họ là người của Bộ Công Trình Quả Xác. Người thanh niên có đôi mắt nhỏ kia chính là Hứa Nhạc.



Lông mày Lợi Tu Trúc hơi nhíu lại. Hắn vốn cảm thấy có chút kỳ lạ rồi chợt nhớ ra Liên Bang đang tiến hành thẩm định tiêu chuẩn, vì vậy bên phía Quả Xác nhất định sẽ cử Nhân viên Kỹ thuật đến. Hắn khéo léo nghiêng người quan sát Hứa Nhạc một lúc, rồi chợt chú ý tới một cô gái với thân hình cực kỳ hấp dẫn đeo cặp kính cận đang đứng ngay bên cạnh Hứa Nhạc. Mỉm cười, khẽ nói:



- Lần này những người đến Quả Xác hình như đều còn rất trẻ.



- Thương Thu. Nhân vật chủ chốt của kỹ thuật song động cơ.



Lữ thư ký thì thầm.



Ánh mắt Lợi Tu Trúc lúc này không giấu nổi sự kinh ngạc. Hắn cơ bản chỉ đang thưởng thức khí chất cũng những đường cong tuyệt mỹ trên người cô gái kia, không ngờ cô ta còn là một nhân vật quan trọng như vậy.



- Cho ta gửi lời chào đến cha cháu.



Lâm Viễn Hồ bước vào xe, chầm chậm nói:



- Đồng thời cũng chuyển lời đến Nghị Viên Mạch Đức Lâm: Chuyện hợp tác của chúng ta vững như bàn thạch, không có gì có thể thay đổi được.



Lợi Tu Trúc mỉm cười, nhẹ giọng trả lời mấy câu nhưng không hề nói cho đối phương biết cái tên nhóc mà Viện Khoa Học Liên Bang ghét cay ghét đắng lúc này đang ở ngay sau lưng bọn họ. Hắn cúi thấp người, nắm chặt bàn tay của lão Viện Trưởng già, thể hiện sự tôn kính thân thiết cực độ. Căn bản không thể nhìn ra sự chán ghét của hắn đối với lão già này.



o0o 



Bạch Ngọc Lan đi làm thủ tục xác nhận đặt phòng. Hứa Nhạc ngồi bệch ngay trên mặt đất, ánh mắt xuyên qua lớp sương mờ quan sát đám người đang đứng cạnh ôtô bên ngoài cửa khách sạn. Mắt hắn hơi nheo lại. Vị cao tuổi kia nhìn khí chất nhất định là một nhân vật bất phàm, chỉ là cái người tiễn ông ta ra cửa là ai? Khí chất anh tuấn như thế này có thể đọ với cả Thi Thanh Hải rồi.




Hứa Nhạc cười khổ nói.



- Hồi tôi học tiểu học năm thứ ba đã đến đây một lần rồi.



Thương Thu liếm chút vụn bánh dính trên môi, nhìn cái nét mặt giật mình kinh ngạc của Hứa Nhạc, mỉm cười giải thích:



- Dinh Tổng Thống mỗi cuối tuần lại mở cửa cho khách vào tham quan một lần. Có gì cần phải ngạc nhiên cơ chứ?



Hứa Nhạc bối rối gãi gãi đầu. Hắn chỉ là một cô nhi đến từ Đông Lâm, làm sao có thể biết được những việc này chứ.



Nhân viên bên phía Văn phòng Tổng Thống đến thông báo, Thương Thu đi theo người đó bước vào bên trong cánh cửa phòng hội nghị đang đóng chặt. Những người trong Tổ Kỹ Thuật Công ty Quả Xác, bao gồm cả Hứa Nhạc trong đó, đều cùng hướng về phía cánh cửa phía cuối hành lang xem tình hình thế nào. Thương Thu liệu có thể trần thuật thành công được hay không.



Cũng không mất quá nhiều thời gian, một lúc sau, Thương Thu đã ôm máy tính quay trở lại. Cô ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, lắc lắc đầu, nói:



- Không nhìn ra được dấu hiệu nào cả.



- Vậy thì đợi thôi.



Hứa Nhạc nói.



Không ai ngờ được, một lần đợi này là phải đợi suốt một ngày một đêm. Bánh qui trong dinh Tổng Thống quả thực rất ngon, trà cũng chính là loại trà đặc sản Sơn Vụ chính hiệu. Nếu chỉ ăn uống như thế này thì chẳng còn gì phải bàn. Hứa Nhạc lo lắng nhìn về phía cánh cửa lớn, trong lòng bỗng dưng xuất hiện những suy nghĩ vô cũng không tốt.



Những đại nhân vật này đã thảo luận lâu như vậy mà vẫn chưa đưa ra được kết luận… Có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng trong đó căng thẳng kịch liệt đến mức nào. Nếu như Chính phủ Liên Bang ngay cả một cơ hội robot đối chiến cũng không cấp cho Quả Xác thì hắn cũng có thể còn biện pháp nào nữa chứ?







o0o



- Tham số kỹ thuật mọi người đều nhìn thấy rõ rồi.



Cố vấn An ninh Quốc gia day day vào giữa trán có chút mỏi mệt, nói:



- Con robot Tử Hải của Viện Khoa Học Liên Bang chiếm ưu thế toàn diện…



Hắn nhìn về phía ngài Tổng Thống đang ngồi ở đầu văn phòng nghị sự, mỉm cười, nói:



- Hồ Phu, chúng ta đã cho Công ty Cơ khí Quả Xác quá nhiều cơ hội rồi.



Tổng Thống Tịch Cách vẫn luôn coi ngài Cố vấn An ninh Quốc như thầy, như bạn. Lúc này, nghe thấy người đàn ông nhiều tuổi ấy gọi thẳng tên mình trước mặt toàn thể thành viên Nội Các, lần đầu tiên ông ta không cảm thấy cảm giác thân thiết, mà ngược lại, có một chút phẫn nộ.