Gian Khách

Chương 2190 : Một chiêu, tuyệt trần (D)

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Thương Thu theo bản năng đưa tay lên bịt miệng mình lại. Cô biết rõ ràng là trong khoang lái của con robot Mx Tiểu Bạch Hoa cũng có một số trang bị cấu kiện dự bị để tiến hành thay thế khi cần thiết. Thế nhưng cô nói thế nào cũng không ngờ nổi, con robot Tiểu Bạch Hoa trong khoảnh khắc đứng trên đỉnh núi nguy hiểm như thế này, trong nháy mắt nữa con robot Tử Hải kia sẽ đánh tới, thế nhưng có thể bình thản lựa chọn việc tiến hành công tác tự sửa chữa mình như vậy...



Thực lực là do tôi luyện khắc khổ mà tạo thành, lòng tin cũng phải từ trong thực chiến mà có được...



Việc truy đuổi kéo dài đến tận thời khắc này, Hứa Nhạc mới thật sự cảm thán, sợ hãi đối với năng lực điều khiển robot thâm sâu khó lường của Lý Cuồng Nhân, đồng thời đối với bản thân mình cũng gia tăng lòng tin lên rất nhiều. Thời khắc này đây, hắn rốt cuộc cũng hiểu được những bài tập luyện thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6 gian nan khổ sở của mình tại biệt viện H1 ở Đại học Lê Hoa cũng không hề uổng phí chút nào.



Hồi đầu năm, từ trong miệng của Thai Chi Nguyên, hắn mới biết được thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6 là cấp bậc thí nghiệm điều khiển đáng sợ đến mức độ nào. Hắn tin rằng một khi mình sử dụng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để tiến hành điều khiển robot, nếu chuyển thành tốc độ điều khiển tay, tuyệt đối tiếp cận cấp bậc thao tác của một phi công vương bài của Quân đội Liên Bang. Hơn nữa, cộng thêm một khoảng thời gian trước đây trong căn cứ ngầm dưới lòng đất của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, hắn đã từng tiến hành công tác huấn luyện điều khiển robot cường độ cao, hắn tuyệt đối tin tưởng rằng mình có năng lực điều khiển robot thực thụ.



Chính vì có sự tự tin đó, cho nên Hứa Nhạc mới nghe theo lời trước khi rời đi của Bạch Ngọc Lan mà tạm thời thay thế Chu Ngọc tiến hành điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa trong trận đối chiến robot lần này.



Chỉ tiếc là cái gã thiếu niên Lý Cuồng Nhân cường hãn, mạnh mẽ đến cùng cực kia, sau khi tiến vào trong con robot Tử Hải, lại càng so với thân thể thô bạo, mãnh liệt thường ngày của hắn càng đáng sợ hơn rất nhiều. Rõ ràng là cách xa nhau cả mấy chục thước, lại có mấy tầng kim loại nặng mấy chục tấn cách trở, thế nhưng vẫn không thể cản nổi sát khí ngập trời mà đối phương thông qua cỗ máy lạnh như băng kia bày ra.



Lúc này Hứa Nhạc thà rằng cùng đối phương mặt đối mặt, dùng tay chân mà đánh nhau một trận chính diện, cũng không muốn điều khiển robot cùng đối phương đánh nhau. Vào thời khắc này, hắn cũng không khỏi nghĩ đến những lời nói trước đây của Thai Chi Nguyên, đám công chúa, điện hạ của bên phía Đế Quốc, lúc 12 tuổi liền đã bắt đầu tiến hành cảnh giới thí nghiệm điều khiển robot cấp độ 6... Lý Cuồng Nhân năm đó cũng là 12 tuổi bắt đầu gia nhập chiến trường... Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có những tên quái vật khủng khiếp như vậy hay sao?



Điều khiến cho Hứa Nhạc thật sự cảm thấy cảnh giác, ngay cả một trái tim vốn cứng rắn như một tảng đá ở Đông Lâm như hắn cũng phải có chút lay động, thật sự chính là con robot Tử Hải mãi cho đến lúc này vẫn theo sát phía sau hắn kia, cũng không có giống như kế hoạch mà hắn định sẵn trước đây, trên đường đuổi theo hắn khi lên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ, tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần, tăng tốc mạnh mẽ đuổi theo bắt kịp hắn.



Con robot Tử Hải vốn điên cuồng, thô bạo trước đây, lúc này vì cái gì lại đột nhiên trở nên bình tĩnh, lạnh lùng đến như vậy? Phong cách thô bạo nếu như lại cộng thêm lối suy nghĩ tuyệt đối bình tĩnh nữa... Một gã đối thủ chỉ mới gần 16 tuổi... Loại đối thủ này thật sự là vô cùng đáng sợ. Phí Thành Lý Gia, Quân Thần lão nhân gia, Phong đại thúc... có phải tất cả những quái vật đáng sợ trong vũ trụ này đều có quan hệ với nhau hay không?



Trong thời gian suy nghĩ về những thứ này, Hứa Nhạc cũng không giống như những đại kiếm khách thời cổ đại, đứng trên đỉnh núi lẳng lặng chờ con robot Tử Hải đuổi tới. Hắn là một thanh niên ba có, hành xử bề ngoài lại thể hiện một phong cách cổ xưa, thế nhưng cũng không ngu xuẩn đến mức có suy nghĩ đánh nhau một trận sống chết trên tinh thần công bằng, chính nghĩa...



Con robot Tiểu Bạch Hoa đứng một cách vững vàng trên đỉnh cao của vách đá, hệ thống vũ khí công kích tầm xa trên cánh tay trái cũng đã được khởi động. Hiện tại hệ thống hỏa lực cũng không còn tập trung đủ năng lượng, nên không thể khởi động được Chủ pháo, thế nhưng nòng súng xoáy Đạt Lâm vẫn còn có thể sử dụng được, vẫn như trước không ngừng bắn ra vô số những quang điểm đại biểu cho những làn đạn tốc độ cao, càng không ngừng bắn về phía vách đá gập gềnh bên dưới, tạo thành những chướng ngại vật cho con robot màu tím đang phóng vút lên bên dưới.



Chỉ tiếc là nòng súng xoáy trên cánh tay trái con robot cũng không có vang lên thanh âm tạch tạch thanh thúy làm nhạt đệm, hơn nữa luồng đạn cũng đã được làm yếu đi, khiến cho không cách nào có thể phá vỡ được bề mặt phong hóa cứng rắn của vách đá mặt trăng, gây cho thân ảnh con robot màu tím bên dưới những khó khăn như mong đợi được.


Nhưng mà hắn nói thế nào cũng không thể ngờ nổi, gã phi công bên trong con robot màu trắng kia, cư nhiên lại là gã Chủ quản Kỹ thuật dáng người gầy yếu mà hắn ghét cay ghét đắng. Lý Phong quả thật cũng không biết hiện tại Hứa Nhạc đã chính thức vào biên chế của Quân đội Liên Bang, vẫn cho rằng hắn là một gã Thiếu Úy văn phòng bình thường mà thôi. Ở trong suy nghĩ của hắn, Hứa Nhạc từng ở trong Lâm Viên thể hiện ra năng lực chiến đấu cận chiến cực kỳ cường đại, dị thường. Thế nhưng bản lĩnh đánh nhau cùng với việc điều khiển robot thì lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì sao đối phương lại cũng có thể điều khiển robot cường đại đến như thế chứ?



Cặp mày Lý Phong nhăn chặt lại, thông qua thị giác có chút mờ ảo của cái mũ giáp, nhìn chằm chằm vào con robot im lặng đứng đối diện kia. Sự kinh ngạc trong lòng hắn một lúc lâu sau mới dần dần tiêu tán đi, lạnh lùng nói:



- Ngươi quả thật khiến cho ta giật mình đó.



- Một khi chúng ta đã đánh cuộc với nhau như vậy, tôi đương nhiên là muốn đích thân đánh bại cậu rồi. Cái biển nhà của Phí Thành kia nếu để bất luận kẻ nào khác đến hạ xuống, tôi nghĩ mãi cũng thấy không thích hợp cho lắm.



Hứa Nhạc nghe trong micro truyền đến thanh âm của Lý Phong, mới lạnh lùng nói lại một câu như thế.



Hắn đứng chờ trên đỉnh núi, bộc lộ ra thân phận thật sự của mình, tất cả những chuyện hắn làm đây, chính là muốn chọc giận đối phương. Nếu cứ tiến hành đối chiến giống như trước đây, Hứa Nhạc biết rõ ràng nhất định con robot của mình sẽ thất bại thảm hại. Nhưng mà nếu muốn chọc giận được một gã thiếu niên tuyệt đối bình tĩnh trong thực chiến như Lý Phong đây, có thể phóng thích ra khí thế điên cuồng, mạnh mẽ tuyệt đối của hắn, ngoại trừ nhắc lại vụ cá cược trong cuộc đối chiến robot giữa hai người với nhau, hắn cũng không tìm ra được bất cứ biện pháp nào khác cả.



Lý Phong thoáng cau mày, nhìn chăm chú vào con robot màu trắng đứng đối diện mình, đột nhiên mở miệng nói:



- Ngươi quả thật đúng là khiến ta giật mình. Chẳng qua chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công trong việc kích phát sát ý của ta đối với ngươi rồi.



- Đây đúng là nguyện vọng của tôi...



Trong lòng Hứa Nhạc thầm nghĩ một chút, sau đó lại dùng một thanh âm lạnh lùng trả lời lại Lý Cuồng Nhân.



- Ta không biết ngươi vì sao lại muốn đem con robot dời lên trên đỉnh núi. Nhưng ta có thể nói cho ngươi hay, tình huống địa hình vùng cực của Cựu Nguyệt này, trước khi đi đến căn cứ, ta cũng đã có xem qua rồi. Trên đỉnh núi này, ngươi tuyệt đối không còn đường lui nữa. Ở vị trí như thế này, ta tuyệt đối chiếm lợi thế.



Truyền nhân của Phí Thành Lý Gia, địa vị bên trong Quân đội Liên Bang cũng có chút đặc thù. Trước khi hắn tới căn cứ Cựu Nguyệt, tự nhiên là có nhân viên tham mưu của Quân đội, đem toàn cảnh địa hình đối chiến cùng với ưu khuyết điểm của địa hình nói lại cho Lý Cuồng Nhân biết. Hứa Nhạc nghe được Lý Cuồng Nhân chính miệng nói ra, trong lòng sinh ra một chút tâm tình phức tại. Vị thiếu niên Trung Tá thiên tài này mặc dù có chút thô bạo, ngang ngược, kiêu ngạo, thế nhưng trong thời điểm chính diện đối chiến, vẫn có chút không mất đi sự tỉnh táo.