Gian Khách

Chương 2195 : Phong ba trong phòng chỉ huy

Ngày đăng: 01:15 19/04/20


Những lời nói của Thượng tướng Mại Nhĩ Tư đều rất thẳng thừng mà đơn giản, thế nhưng những người trong phòng họp này dều là những người già đời, mưu trí cao thâm, tự nhiên hiểu rõ những lời nói đó. Chiến đấu giữa Liên Bang và Đế Quốc, chính là kiểu chiến đấu giữa robot thế hệ mới và robot thế hệ mới. Dưới tình huống như vậy, nếu như để cho phi công của Liên Bang điểu khiển một con robot, mà con robot đó tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần chưa được ba phút đồng hồ mà đã nổ tung mất, làm sao có được chút phần thắng nào nữa chứ?



Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Viện trưởng Lâm Viễn Hồ lúc này đã thể hiện vẻ già nua rõ rệt. Những tâm tình áp lực mạnh mẽ lúc trước, bởi vì sự thể hiện thái độ của Quân đội Liên Bang, lại bắt đầu tàn phá mạnh mẽ thân thể đã có chút già nua của ông ta. Ông ta theo bản năng đưa tay lên ôm lấy phần ngực trái của mình.



Lâm Viện trưởng trầm mặc một lúc lâu sau mới mở miệng nói:



- Vấn đề về tính ổn định của con robot ở trạng thái siêu tần cũng không phải là không có thể giải quyết. Vấn đề hiện tại là thời gian giải quyết vấn đề. Các tính năng của con robot Tử Hải nổi trội một cách toàn diện. Nếu như có thể giải quyết ổn thỏa được vấn đề này, như vậy trên chiến trường tương lai, cũng có thể giúp cho những thanh niên phi công của Liên Bang giành được càng nhiều ưu thế hơn một chút.



- Chúng ta nghe những báo cáo kỹ thuật rồi hãy tính tiếp.



Tổng thống Tịch Cách không chút khách khí, mạnh mẽ cắt ngang lời giải thích của Viện trưởng Lâm Viễn Hồ, cũng không hề có chút nào để cho vị lãnh tụ cao cấp của giới Khoa học Liên Bang giữ lại chút mặt mũi rồi nào nữa, trực tiếp đứng dậy bước ra khỏi phòng họp.



Phó Chủ nhiệm Văn phòng Tổng thống Bố Lâm, từ nãy đến giờ vẫn đứng đợi ở bên ngoài phòng họp, thấy Tổng thống tiên sinh đi ra, vội tiến lại, tiếp nhận những hồ sơ văn kiện mà ông ta đưa cho, sau đó liếc mắt nhìn lên, đón nhận cái gật đầu khe khẽ không khiến người khác chú ý của Tổng thống tiên sinh…



Bố Lâm khẽ đứng lùi lại phía sau hàng người lần lượt từ trong phòng đi ra, bước tới một góc vắng người, lấy điện thoại di động ra, thông qua đường dây mã hóa bảo mật, bấm một dãy số… Một lúc lâu sau hắn mới hạ giọng nói:



- Phu nhân, biểu hiện của phía Quả Xác quả thật không tệ…



Đám đại nhân vật của Liên Bang lúc này đều lần lượt đi về phía căn phòng chỉ huy bên kia, cũng không ai chú ý đến cuộc nói chuyện điện thoại của Phó Chủ nhiệm Bố Lâm.



Ngài Cố vấn An toàn Quốc gia âm thầm đi nhanh theo phía sau lưng Tổng thống Tịch Cách tiên sinh, nhìn thấy biểu hiện âm trầm cùng với bước đi dồn dập của ông ta, biết rằng những lời nói lúc nãy của mình ở trong phòng họp lúc nãy rất không ổn, đã khiến cho ông ta khó chịu. Tuy rằng nhiệm kỳ của Tổng thống Tịch Cách đã sắp kết thúc rồi, nhưng ngài Cố vấn An toàn Quốc gia cũng không muốn quan hệ giữa hai người xảy ra vấn đề gì đó, nên ông ta quyết định nên đứng ra giải thích một chút.



- Người đại biểu cho Viện Khoa học Liên Bang điều khiển con robot Tử Hải xuất chiến ngày hôm nay chính là Trung tá Lý Phong… Chính là đứa cháu đích tôn của vị lão nhân gia kia ở Phí Thành…



Ngài Cố vấn An toàn Quốc gia hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng nói:




Chủ nhiệm Jose cũng không nhìn trực tiếp vào Thương Thu, mà là quay mặt nhìn về phía vị giáo sư của Viện Khoa học Liên Bang đang đứng báo cáo trên khán đài kia. Vị giáo sư lúc này đang giải thích, trục trặc cuối cùng của con robot Tử Hải, nguyên nhân chính là do con robot sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu siêu tần một thời gian quá lâu, khiến cho chất liệu cấu tạo nên hệ thống song động cơ không chịu nổi, nên mới vỡ tung, chỉ cần thay thế bằng vật liệu khác, cấu trúc bền cũng hơn, cộng thêm thiết kế cải tạo tương ứng lại một chút, liền có thể giải quyết tốt vấn đề này…



Nghe được câu nói đó của Chủ nhiệm Jose, Thương Thu có chút khẽ chấn động, cũng không hiểu rõ vì sao ông ta lại vào lúc này mà nói những lời nói như thế. Cho dù là phía Công ty Cơ khí Quả Xác có đoán trước được một chút nữa mình lên bục báo cáo sẽ nói gì, nhưng đây không phải là chuyện cần phải làm hay sao? Truyện ""



- Tôi đã nhận được chỉ thị của ngài Tổng giám đốc…



Chủ nhiệm Jose khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:



- Một khi chiến thắng rồi, cũng không cần phải sinh thêm chuyện phiền phức nữa làm gì. Dù sao chúng ta cũng là một phần tử trong Liên Bang… Đem một gã lãnh tụ giới Khoa học đẩy vào tình thế tuyệt cảnh , khiến cho một vị lão nhân phải bị mất hết mặt mũi, danh dự… Đó không phải là chuyện vui vẻ gì, cũng không cần thiết phải làm như vậy…



Thương Thu lúc này trầm mặc thật lâu, trong lòng không ngừng phân tích ý tứ những lời nói này của Chủ nhiệm Jose. Một lúc lâu sau, cô ta ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt tran ngập cảm xúc phức tạp nhìn ông ta, khẽ nói: Truyện ""



- Tôi không biết trong mấy phút vừa rồi, ở sau tấm màn đen chính trị, những đại nhân vật trong Liên Bang đã có những giao dịch ngầm gì… Nhưng thưa Chủ nhiệm Jose, ngài nên hiểu rõ ràng là, tôi chỉ là một nhân viên kỹ thuật có suy nghĩ đơn thuần. Những gì tôi đã đồng ý với Hứa Nhạc, tôi nhất định sẽ làm…



Chủ nhiệm Jose cũng không ngờ cô ta lại dám mạnh mẽ cự tuyệt an bài của mình. Khuôn mặt hòa hoãn của ông ta rất nhanh cau lại, thanh âm trầm giọng hơn một chút, khiển trách:



- Tổng thống. Hội nghị Liên Tịch, Ban giám đốc công ty, toàn bộ Liên Bang… cũng không có ai chấp nhận nghe những chuyện ngốc nghếch mà cô sắp sửa nói đâu! Truyện ""



Chủ nhiệm Jose sau khi nói xong câu nói nghiêm túc pha lẫn một chút trách mắng, nhìn thấy Thương Thu cúi đầu không nói gì, ông ta biết rằng cô đã cam chịu làm theo sự an bài của mình, nên mới nhẹ nhàng thoáng thả lỏng một hơi, sau đó mới nhẹ giọng nói:



- Ngay sau ngày mai, Lâm Viện trưởng sẽ đệ đơn xin từ chức, cáo lão về hưu… Địa vị của ông ta trong lòng dân chúng Liên Bang cũng cao cao tại thượng. Nếu như lúc này tạo ra lời gièm pha không đáng có, lòng tin của công dân Liên Bang với Chính phủ, chỉ sợ sẽ hạ xuống đến một mức độ cực kỳ khủng bố… Tại cái thời khắc mà Đế Quốc đang ngo ngoe muốn hành động như thế này, rất cần sự tin tưởng tuyệt đối của công dân Liên Bang đối với Chính Phủ.



Chủ nhiệm Jose khẽ vỗ vỗ bả vai của Thương Thu. Lúc này những lời báo cáo, phát biểu của vị giáo sư Viện Khoa học Liên Bang cũng đã kết thúc. Thương Thu thoáng cúi đầu, chầm chậm tiến về phía bục diễn thuyết. Sau khi lên tới trên bục, cô ta nhanh chóng trình bài lại các số liệu kỹ thuật của mình, trong lòng lại không biết đang suy tính cái gì.