Gian Khách

Chương 2223 : Thời khắc chuẩn bị (1+2)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Một lần nữa, Hứa Nhạc lại bước đi trên con đường lát đá xanh hơi ấm và ẩm ướt trong Lưu Phong Pha. Nghiêng mình cảm ơn Cận quản gia đã tận tình tiễn ra đến tận cửa, hắn tranh thủ liếc về phía bên kia khóm trúc cảnh.



Bên ấy đang có vài chục vị quan khách quan trọng. Có thể nhìn thấy Lâm Đấu Hải dáng vẻ chật vật, đang cúi xuống lau cái gì đó trên mặt. Trên khoảng sân khấu lớn, những diễn viên của Học viện Sân khấu Liên Bang đang diễn một vở hài kịch nào đó. Theo những gì hắn đã đọc được trong Thư viện Đại học Hà Tây Châu lúc còn ở Đại khu Đông Lâm xa xôi thì đây là một vở hài kịch đã có lịch sử hàng ngàn năm của nhà kịch gia nối tiếng Tịch Lặc.



Đột nhiên, hắn nhớ lại câu chuyện khác của Tịch Lặc mà Thai phu nhân đã kể hồi chiều, hai mắt lại bắt đầu nheo lại. Vì để trả thù cho người thân, người đàn ông ấy đã chiến đấu với gã khổng lồ bằng đá kết quả là làm cho tất cả thôn dân trong làng vì thế mà đều phải chết cùng. Vậy đây là máu lạnh hay là nhiệt huyết, là sự báo thù đầy chính nghĩa tự nhiên hay là chỉ những ý niệm bao trùm xung quanh một kẻ thần kinh?



Hứa Nhạc chỉ là một chàng thanh niên 20 tuổi. Hắn không biết nên nhận xét vai diễn đó như thế nào. Hơn nữa hắn cũng không có thù phải báo, vì vậy hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nữa làm gì.



Nhân vật chính trên sân khấu lúc này là một người con mất nước, một hoàng tử với trái tim hừng hực ý định trả thù. Vị hoàng tử rút thanh kiếm dài của mình ra, chĩa thẳng lên trời, hét lớn:



- Dù cho ta có bị nhốt trong lao tù cả đời thì ta vẫn là một vị vua tự do.



Hứa Nhạc nhìn người diễn viên trên sân khấu, miệng lẩm nhẩm đọc lại lời thoại rồi mới rời khỏi hội sở. Tuyết lại bắt đầu rơi. Từng bông tuyết phản chiếu lại ánh đèn hội sở, lung linh tuyệt đẹp.



oOo



Phía Bắc Liên Bang, thành phố Cảng Đô cũng đang là mùa đông lại ngay gần Lâm Hải Châu nên vừa có gió lại vừa có tuyết, lạnh lẽo vô cùng. Còn phía Nam bán cầu, thời tiết vô cùng ấm áp. Nơi này đang chuẩn bị bước vào khoảng thời gian nóng nhất trong năm. Những cô gái ăn mặc mát mẻ xuất hiện trên bãi biển ngày một đông, còn những chai bia ướp lạnh trong quán bar thì cứ vơi dần đi.



Trong căn nhà gỗ trên biển phía sau đảo Nhiệt Lãng, Thi Thanh Hải đang vừa uống bia, vừa theo dõi bản tin thời sự TV trên điện thoại. Một cô gái xinh đẹp đang ôm chặt phía sau lưng hắn, khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng quyến luyến:



- Đi thật à?



Vì muốn đạp bằng vùng biển cô đơn này mà Thi công tử cùng cô gái này đã ở trên hòn đảo này trong một thời gian khá dài. Mặc dù vẫn còn cách thời gian ấn định ban đầu vài ngày những hắn vẫn quyết định rời đi.



Thi Thanh Hải tủm tỉm, từ trong đôi mắt hoa đào khẽ ánh lên một tia cười đầy cuốn hút, hắn thì thầm:



- Ngoan.




Rời khỏi căn nhà trọ, Hứa Nhạc lại bước lên chiếc xe đưa đón công nhân viên của Công ty Tịnh Thủy, đi qua cửa kiểm tra quyền hạn nhân viên, tiến vào kho dụng cụ chuyên dụng của Tiểu đội 7. Dưới đường hầm lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn vụt lóe lên theo mỗi bước chân làm bạn với hắn.



Tại nơi sâu nhất trong kho quân giới, Bạch Ngọc Lan mắt đeo kính bảo hộ, tay đang tháo lắp thuần thục một khẩu súng:



- Hôm nay chúng ta sẽ học về những vấn đề có thể gặp phải trong việc sử dụng, tháo lắp loại đạn thông thường với dòng súng H. Còn nội dung thực hành là di chuyển khi bị tấn công trong không gian hẹp và phối hợp tốc độ bắn.



Rất nhiều thứ có thể dùng để giết người. Nhỏ thì có một cây bút thanh tú, lớn thì là những tảng đá khổng lồ, đè chết người khác. Tuy nhiên, những thứ thuộc phạm trù chuyên môn thì sẽ có hiệu quả đặc biệt tốt hơn. Súng đương nhiên là một trong những thứ chuyên nghiệp ấy. Nó là thứ có chiều sâu lịch sử và cũng là quen thuộc nhất với tất cả mọi người.



Pháo chủ của chiến hạm là có uy lực nhất, nhưng giá cả lại quá đắt. Cái thứ đó chính là sang quý đến cực điểm, hơn nữa chất lượng cũng tuyệt vời đến cực điểm. Hồi còn ở trong quân doanh đã có lần Bạch Ngọc Lan nhìn thấy có người trực tiếp ôm khẩu pháo xoay nòng Đạt Lâm bắn lung tung, nhưng vẫn chưa thấy ai có ý tưởng này với chủ pháo chiến hạm. Cơ pháo Đạt Lâm chủ yếu là được lắp đặt trên dòng thế hệ robot M và máy bay trực thăng nên người ta còn vác trên vai được chứ còn đối diện với chủ pháo chiến hạm, con người cũng chỉ như một con kiến tí hon yếu ớt mà thôi.



Liên Bang đã mất rất nhiều năm để nghiên cứu chế tạo ra một loại vũ khí quang năng thu nhỏ đồng thời vẫn có tính năng và uy lực của một khẩu súng thông thường, một khẩu súng vừa uy lực, vừa tiện ích. Nhưng cái thứ này càng thu nhỏ thì lại càng đắt. Càng tinh xảo thì lại càng yếu ớt hơn. Bạch Ngọc Lan luôn cho rằng, những thứ dùng để giết người thì không nên tinh xảo quá. Càng quá tinh xảo thì càng có nhiều trở ngại, càng đắt, càng không đáng tin.



Cho nên mấy hôm nay, hắn quyết định sẽ cùng Hứa Nhạc học tập nghiên cứu súng máy mà Quân đội thường dùng. Còn luyện tập thì chủ yếu dùng dòng súng H. Đây là dòng súng máy thường gặp nhất. Chúng không có ưu thế nào quá nổi trội nhưng cũng chẳng có nhược điểm chí mạng nào. Lý do Bạch Ngọc Lan lựa chọn dòng súng này là nguyên nhân chủ yếu là do chúng rất đáng tin cậy, cực kỳ đáng tin cậy. Bề mặt trơn nhẵn, thiết kế báng súng đơn giản không cầu kỳ. Tóm lại là có một vẻ bề ngoài không hề hoa mỹ. Đơn giản nhưng không sơ sài, cấu tạo máy vô cùng thô ráp, điều này khiến cho khả năng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn của khẩu súng giảm xuống mức thấp nhất.



Là một quân nhân xuất sắc, trên phương diện luyện bắn, Bạch Ngọc Lan hoàn toàn đủ tư cách để trở thành giáo viên của Hứa Nhạc.



Mặc dù hắn có thể tháo một khẩu 212 nòng dài thành một đống linh kiện chỉ trong vòng 11 giây nhưng lại không hề bắt Hứa Nhạc phải thực hiện điều này. Dù có quen thuộc với súng máy thế nào đi chăng nữa, tốc độ tháo ráp súng máy dù có phá vỡ kỷ lục của Quân đội Liên Bang thì dù sao cũng vẫn chỉ là kỷ xảo mua vui mà thôi. Cái mà Hứa Nhạc quan tâm bây giờ là làm thế nào để có thể dùng súng, có thể giết người.



Tốc độ học tập của Hứa Nhạc nhanh đến mức Bạch thư ký cũng đôi khi khó tránh khỏi cảm giác phải cảm khái rằng chỉ trong mười mấy ngày mà hắn đã phải trơ mắt ra nhìn Hứa Nhạc từ một người không biết tí gì về súng ống biến thành như bây giờ. Hồi 15 tuổi hắn phải vất vả mài dũa mãi trong đám tân binh mới học được những chiêu này. Vậy mà... Trong lòng hắn nhịn không được, chợt sinh ra một chút cảm giác tang thương. Hắn nghĩ thầm trong lòng, có lẽ ông chủ của hắn mới chính là người trời sinh thích hợp nhất làm quân nhân.



Chỉ có điều, sự cảm khái này được che đậy rất tốt bởi khuôn mặt bình thản ôn hòa. Liếc nhìn khẩu súng đang khạc lửa trên tay Hứa Nhạc qua mắt kính bảo hộ, hắn nói:



- Cổ tay nới lỏng ra một chút.



Âm thanh trong phòng tập bắn của kho quân giới rất lớn vì vậy mọi người phải nói chuyện với nhau thông qua tai nghe. Sau khi tiếng súng ngừng, trên màn hình sẽ hiện lên thành tích của lần bắn này. Bạch Ngọc Lan gỡ kính, quan sát mấy lỗ đạn, gật đầu hài lòng.