Gian Khách

Chương 2225 : Câu lạc bộ đêm S2 (1+2)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Ngày đầu tiên năm 68 của Hiến Lịch 37, ủy ban Trung ương Phiến Quân đang họp bàn việc khai trừ ủy viên Mạch Đức Lâm. Và đồng thời việc ‘Hắn’ phụ trách công việc tình báo cũng nhận được những khiến trách cũng như áp lực mà trước đây chưa từng có. Tổng cộng có hơn 300 tình báo cùng với gián điệp luôn luôn tìm cách ấn núp túc trực bên trong S1, muốn liên lạc được với họ thì phải có một đầu mối tình báo rất quan trọng.



Nơi tập họp tất cả tình báo, trong một lều trại nhỏ trên đỉnh núi, vị lãnh tụ hệ thống tình báo của Phiến Quân nét mặt trầm ngâm pha lẫn đôi chút mệt mỏi, đang chau mày dặn dò cấp dưới:



- Ra lệnh cho những chú cá nằm sâu nhất cũng phải vận động, nhanh chóng nắm bắt được hành tung của kẻ đó.



oOo



Ngày mùng 4 tháng 1 năm 68 Hiến Lịch 37. Một chiếc phi thuyền vận chuyển từ S1 vẫn còn mang trên mình dòng khí lưu, thổi bay vô số lá khô rồi từ từ đáp xuống Không cảng công nghiệp lớn nhất Hoàn Sơn Tứ Châu.



Nửa tiếng sau, hai người đàn ông mặc trang phục tối màu ngồi lên xe vận chuyển tự động tiến sâu vào bên trong Không cảng. Bất luận là hệ thống quét thân phận bên trong Không cảng hay là hệ thống giám sát điện tử Liên Bang thì cũng đều không thể nào thực hiện được việc kiểm tra thân phận đối với hai người này.



Giữa nhà kho u ám, một người thò tay vào túi áo, moi ra một chiếc mũ đội lên đầu. Chiếc mũ bị ấn lên đầu tựa như một ngọn núi lớn đang đè lên cặp lông mày thẳng như cặp phi đao. Đôi mắt hí khẽ nheo lại như hình lưỡi liềm.



oOo



Hoàn Sơn Tứ Châu tại Thanh Long Sơn của Đại khu công nghiệp nặng S2 có thể vẫn chưa phải là nơi tụ tập của tất cả tiền bạc Liên Bang nhưng Hứa Nhạc biết rằng phần lớn thiết bị công nghiệp đều tập trung trong cái bình nguyên rải rác vô số gian nhà xưởng kia. Bất luận là lớn hay bé thì mỗi món thiết bị ấy đều mang trên mình cái lạnh thấu xương của kim loại. Kim loại có thể mệt mỏi chứ những nhân viên làm việc ở đây không hề biết mệt mỏi. Mỗi ngày bọn họ đều đi làm đúng giờ, thao tác như một cái máy chỉ để đổi lấy những đồng lương ít ỏi. Cuộc sống cứ mãi bình thản trôi qua như thế, không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được. Mà dù có dám ngẩng đầu thì họ cũng chỉ nhìn thấy bầu trời sao lấp lánh mà họ không bao giờ có cơ hội được ngồi lên phi thuyền chiêm ngưỡng.



Cuộc sống máy móc ở tinh cầu S2 đã từng bị phá vỡ rất nhiều năm trước. Bởi vì cũng đã có người dám đứng lên từ địa ngục để nhìn lên thiên đường mà cảm thấy phẫn nộ. Nhưng nhân viên trong khu công nghiệp không có trở thành dạng thiên kiêu chi tử, nhưng đã là con người thì ít nhiều cũng có khát khao muốn được thay đổi cuộc sống của mình. Khát khao này chúng ta hoàn toàn có thể hiểu được.




Hồi còn ở Hà Tây Châu tháng nào hắn cũng giúp đại thúc đi thanh toán tiền chơi gái, dẫn Thái Tử gia nhà Thai Gia đi nếm mùi đời, cũng như không ít lần đến câu lạc bộ đêm với Lợi Thất thiếu gia. Mặc dù chưa lần nào Hứa Nhạc tham gia, nhưng hắn cũng chẳng xa lạ gì với khung cảnh đang diễn ra trước mặt. Mỉm cười mời một cô gái xinh đẹp có cơ thể nóng bỏng ra ngồi cạnh. Hắn mặc kệ cho cô ta tự ý làm theo những điều mình muốn.



Hệ thống loa phát nhạc tự động nửa ngày nay bây giờ mới chân chính có giọng người hát. Căn phòng xa hoa im ắng bắt đầu trở nên náo nhiệt bởi những giọng ca nữ. Bạch Ngọc Lan chỉ thỉnh thoảng mỉm cười đáp lại những cử chỉ âu yếm của cô gái trong lòng mình. Hứa Nhạc thì cắm cúi xử lý bát mì trước mặt. Hắn ăn uống như rồng gầm hổ cuốn, khí nuốt núi sông. Đã bốn bát rồi mà hắn vẫn húp soàn soạt như vừa bị bỏ đói năm ngày rồi vậy.



Cô gái đang hát bên cạnh Hứa Nhạc chỉ biết há hốc miệng, kinh ngạc nhìn hắn. Dù thái độ phục vụ có tốt đến đâu thì sau đó cũng chỉ sẽ biến thành kinh ngạc cùng với kinh ngạc mà thôi. Cô ta cầm micro trong tay, cặp môi tô son đỏ chót mở rộng khoa trương ngạc nhiên biến thành giống như đang hát một nốt cao vậy...



Bạch Ngọc Lan liếc nhanh về phía Hứa Nhạc và cũng bị sức ăn như sói đói của hắn làm cho kinh hãi. Hắn thầm kiểm điểm lại trong lòng mấy ngày vừa qua đã xảy ra những gì mà để cho Hứa Nhạc phải biến thành một con quỷ đói hận lòng như bây giờ?



Hát mãi hát mãi đến lúc trời gần sáng thì Hứa Nhạc cũng ăn xong bát mì thứ 6, Bạch Ngọc Lan thì uống hết 3 chai rượu còn hai cô gái hát xướng cùng thì giọng cũng bắt đầu khàn khàn. Hai cô cùng nhìn nhau nhưng chẳng ai dám rời đi. Ai mà biết được hai gã quái nhân trong căn phòng này muốn làm gì cơ chứ. Nói ra thì thật khiến cho người ta chê cười, thế nhưng cả đêm ngay cả cơ thể hai cô, hai người bọn họ cũng không thèm sờ vào lấy một lần. Ngoài hát ra thì chắc chẳng còn cách nào khác loại bỏ sự áp lực trong căn phòng này.



Đúng lúc này thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, một nữ nhân viên mặc đồ đen cực kỳ kính cẩn bước đến, khẽ cúi nửa người trước mặt Hứa Nhạc, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:



- Không biết tiên sinh là khách quý, nên việc phục vụ có phần chậm trễ, mong tiên sinh bỏ qua. Chị Khả muốn tôi hỏi tiên sinh một tiếng, khi nào ngài rảnh rỗi cho chị ấy xin phép gặp một lát có được không ạ?



Lời ấy vừa nói ra, hai cô gái tiếp viên bồi hát kinh ngạc hết nhìn Hứa Nhạc rồi lại nhìn nữ quản lý đang cúi mình trước mặt Hứa Nhạc, trong mắt hiện lên vẻ kinh sợ thấy rõ. Địa vị của nữ quản lý này trong câu lạc bộ đêm vốn cực kỳ cao, vậy mà bây giờ nhu mì không khác gì một con thỏ non. Còn nhân vật ‘chị Khả’ vừa được nhắc đến không lẽ chính là nhân vật truyền thuyết mà mọi người vẫn thường nhắc đến?



Hứa Nhạc có chút bất ngờ, nghiêng nghiêng đầu nhìn vị nữ quản lý đang cúi đầu trước mặt của mình. Nhớ tới cái bức thư điện tử nhận được ngay trước khi đi, hắn liền hiểu ngay ra vấn đề, đặt ngay bát mì xuống cái bàn cẩm thạch sang trọng trước mặt, mỉm cười gật gật đầu.