Gian Khách

Chương 2231 : Lửa Đạn (thượng)(1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Trước mặt không có lôi trận cũng chẳng có vực sâu vạn trượng nhưng thực sự trong lòng Hứa Nhạc cũng có chút lo lắng. Bởi vì phía đó là vô số mưa tên bão đạn đang chờ hắn. Đã vượt ngân hà đến đây thì hắn cũng chỉ còn sự lựa chọn duy nhất là tiến lên phía trước, nhưng tiếng đạn rít cùng những mảnh vỡ ximăng liên tục bắn ra từ hai bên tường không ngừng ngăn cản bước chân hắn.



Hắn chun chun mũi, rút từ balo ra 2 khẩu súng Tạp Yến màu đen kiểu gấp rồi nghiêng nghiêng đầu, kiểm tra cảm giác bàn tay. Hỏa lực phía cửa ra vào khá lớn, nếu như cứ tiếp tục nấp ở góc tường thì cũng không thể ngẩng đầu lên được. Khói bụi sớm đã làm cho ánh sáng trong dãy hành lang trở nên mò ảo. Tiếng chuông báo động vẫn reo lên không dứt. Những mảnh vụ xi măng bắn liên tục vào người hắn ran rát. Nhất là phần cằm lộ ra ngoài hình như cũng bắt đầu chảy máu.



Nếu như lúc này hắn mà đang trong con robot MX thì tòa nhà này sớm đã bị hắn san bằng chứ chẳng phải chịu cái cảnh trốn ở cái góc này tránh cơn mưa đạn như thế.



Đeo lại chiếc balo du lịch lên vai, chỉ để hở ra một khe hở vừa phải, hắn giơ cao khẩu súng trên tay. Cổ tay vừa lắc một cái khẩu Tạp Yến gấp khúc bên tay phải đã vang lên một tiếng pằng lạnh lùng. Viên đạn kim loại nhanh chóng vọt khỏi nòng súng đen ngòm. Cả khẩu súng vẫn chĩa thẳng về phía hành lang.



Đôi môi khô nẻ khẽ mấp máy, hình như là chửi bới mấy câu. Hứa Nhạc hít mấy hơi thật sâu hòng trút bỏ tâm trạng căng thẳng trong mình rồi đột ngột vùng dậy, di chuyển cò súng.



Một tiếng động trầm thấp vang lên, vô số đạn bắn ra ầm ầm.



Đúng lúc đó, bằng tất cả sức mạnh đáng sợ của mình, hắn đạp lên góc tường chi chít vết đạn, lao cả thân mình qua dãy hành lang mờ mịt khói bụi, nghiêng người, nhảy qua tường.



Tất cả các thớ thịt ở bắp chân bên trái dường như đang co rút lại để chuẩn bị phát ra một sức lực cực mạnh. Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt. Hứa Nhạc lao đến chân tường rồi xoay người một vòng. Trong lúc thực hiện một loạt những động tác ấy, khẩu súng trên tay hắn vẫn không ngừng nhả đạn. Tiếng đạn bắn vào hai hai bờ tường nghe rào rào.



Hỏa lực từ bên ngoài cửa vừa bị đập tắt đã kịp hồi phục trở lại. Đám phần tử vũ trang này không biết đã cùng Mạch Đức Lâm tham gia biết bao trận chiến ở Thanh Long Sơn cho nên chúng cũng không dễ dàng gì mắc sai lầm chiến thuật. Thậm chí cơn mưa đạn còn có phần dày đặc hơn trước bởi vì bọn chúng hiểu rằng kẻ đột nhập chắc chắn sẽ xông lên bất chấp hậu quả.



Nhưng đám phần tử khủng bố này vẫn còn một thói quen sai lầm, đó là tất cả luồng đạn đều hướng về phía dưới. Bởi vì theo phán đoán của chúng, thường thì những người muốn tránh đạn sẽ lựa chọn phương án ép chặt người xuống đất. Nhưng bọn chúng không thể ngờ rằng kẻ đột nhập hôm nay lại sở hữu một thể chất kỳ dị đáng sợ. Chỉ nhún một cái, hắn đã nhảy qua được bức tường cao 3 thước một cách nhanh chóng.



Góc tường đã bị đạn làm cho thủng lỗ chỗ, lại bị một đạp của Hứa Nhạc nhanh chóng đổ sụp. Trong khi vô số khối xi măng kỳ dị thi nhau rơi xuống thì Hứa Nhạc đã kịp xuyên qua lớp khói bụi nhẹ nhàng đáp xuống cánh cửa hông, thoát khỏi dãy hành lang chi chít vết đạn.



Tạch tạch tạch. Khẩu Tạp Yến thi nhau phun lửa bắn thẳng vào ba gã phần tử vũ trang trước mặt. Hứa Nhạc cúi đầu lao về phía trước. Lúc này, cánh tay hắn vẫn chưa kịp giơ lên, đành trực tiếp đạp thẳng vào đầu gối gã đằng trước nghe cái rắc. Đầu gối gã này lập tức gãy làm đôi.



Tiếng hét chưa kịp thoát ra ngoài thì hai tay Hứa Nhạc đã kịp thu lại, tay trái gạt khẩu MP5 ra khỏi người hắn, tay phải chĩa thẳng vào bụng gã kia, bóp cò.



Rồi tiếng đạn rơi rào rào như mưa. Gã phần tử vũ trang chẳng ối á được tiếng nào đã bị luồng đạn bắn bay ra xa, máu tuôn xối xả.
Đôi ủng Quân đội chậm rãi tiến về phía trước hai bước mà không gây ra bất cứ tiếng động nào. Hứa Nhạc nheo nheo mắt, cẩn thận quét qua từng góc khuất trong khu văn phòng và chẳng hề có một tia run sợ nào.



Đột nhiên ngọn cây bên ngoài cửa sổ rung rinh, rồi một gã phần tử vũ trang bất ngờ xuất hiện giữa ánh mặt trời, nhắm thẳng vào hắn mà bắn.



Vì bị ánh nắng chiếu thẳng vào mặt nên mặc dù đã nhìn thấy khẩu súng của đối phương ngắm thẳng vào mình nhưng Hứa Nhạc chẳng kịp làm bất cứ động tác tránh né nào mà chỉ chĩa nòng súng về phía ấy.



Chíu chíu vài tiếng, bức tường bên cạnh Hứa Nhạc bị đục mấy lỗ sâu hoắm, mùi giấy dán tường và hồ cháy bắt đầu lan tỏa khắp không gian. Ngón tay nhích nhẹ cò súng, bàn tay vừa kịp cảm nhận chấn động dội về thì lùm cây bên kia đã bắt đầu náo loạn và có khói mỏng bốc lên.



Lá cây rụng lả tả, tên phần tử vũ trang núp phía sau chẳng kịp kêu tiếng nào đã đổ sập xuống.



Hứa Nhạc đột ngột xoay người, nháy nhanh cò súng, ngắm thẳng qua vách ngăn màu lam nhạt bắn thẳng vào một gã đang lấp ló ở góc 10 giờ.



Hắn nâng thẳng khẩu Tạp Yến, mắt hơi nheo lại, ngắm thẳng mục tiêu. Chưa đến 7s, đạn đã bay ra, găm thẳng vào người gã phần tử vũ trang đang nấp trong góc làm hắn nằm yên không nhúc nhích.



Thỉnh thoảng cũng có viên đạn bay sượt qua người hắn nhưng tốc độ ngắm bắn của hắn quá nhanh nên chỉ cần đứng thẳng chỗ cửa vào của khu Đông Tam và nhấp cò súng theo một loại tiết tấu nào đó là đám phần tử vũ trang đã không dám thò đầu ra ngoài. Vì không dám thò đầu nên chúng cũng chẳng còn khả năng ngắm chuẩn. Tên đột nhập dám đứng thẳng mà tiến lên trong một chiến trường kiểu này, chỉ có thể nói một điều là hắn đã nhìn rõ chân tướng của sự sống và cái chết.



Hắn đã tiến được bảy bước vào khu Đông Tam.



Khẩu Tạp Yến chạm mạnh vào hõm vai hắn, ngón tay hắn lại bắt đầu di chuyển trên chiếc cò súng lạnh giá. Viên đạn bay thẳng về phía trước, mang theo một đuôi khói mờ mờ biến cái gã ôm súng vừa nhỏm dậy từ sau bàn làm việc thành vô số mảnh thịt vụn.



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.



Ngay lập tức, những tiếng súng dày đặc đồng loạt vang lên. Khu văn phòng tĩnh lặng ban đầu giờ đây đã trở thành bãi chiến trường với vô số vết đạn và những mảnh vỡ. Lúc này Hứa Nhạc mới biết hỏa lực trong căn phòng này hóa ra mạnh hơn biểu hiện bên ngoài rất nhiều. Đám vệ sĩ thân cận của Mạch Đức Lâm nãy giờ mai phục trong này chờ cho hắn tiến sâu vào khu Đông Tam rồi sẽ không còn đường ra.



Chỗ nào cũng nghe thấy tiếng đạn rít. Hứa Nhạc mặt mũi trắng bệch, toàn bộ sức lực trong cơ thể hắn lúc này đều bộc phát ra ngoài, dồn cả vào đôi giày Quân đội dưới chân. Đế giày khẽ nhấc rồi đạp mạnh lên nền nhà. Tấm thảm sẫm màu bị xé toạc ra còn cơ thể hắn thì đổ về phía sau, co rút lại tựa như một mũi tên bắn ngược, lao về phía sau cửa ra vào.