Gian Khách

Chương 38 : Ký sự thẩm vấn

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Bốn bức tường xung quanh phòng thẩm vấn là những mảnh kim loại dày sáng bóng. Trên những chiếc kệ làm bằng vật liệu từ tính, bày mấy vật trang trí cực kỳ đơn giản. Vài gã quan viên mặc đồ đen cua cục Điều Tra Liên Bang lặng lẽ đứng nhìn Hứa Nhạc bị khóa chặt trên ghế, không nhúc nhích.



Căn phòng im lặng chỉ có tiếng điện lưu rì rì và những tiếng kêu rên đau đớn phát ra từ đôi môi khô nứt của hắn.



Những chiếc kim điện luồn xuống dưới da đầu Hứa Nhạc, nảy lên liên hồi, truyền sự đau đớn vào trong cơ thể hắn, nhưng lại làm cho đầu óc hắn càng thêm tinh táo.Đã mấy ngày liền không được ngủ, thần kinh của hắn đã có chút kém minh mẫn. Bây giờ, dưới sự tác động của những cơn đau, hắn đã có thể từ từ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mấy gã quan viên. Vừa bình thản, vừa khổ sở.



Sau khi ký tên lên những thứ giấy tờ mà Từ Tùng Tử đưa cho hắn, thì công tác thẩm vấn của Chính phủ cũng bắt đầu được tiến hành. Quá trình điều tra vụ tấn công khủng bố tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội đã bước vào giai đoạn tra hỏi nghi phạm.



Đây đã là ngày thẩm vấn thứ tư liên tiếp của cục Điều Tra. Mặc dù trong bốn ngày qua, Hứa Nhạc phải chịu đựng những tra tấn tinh thần chưa từng có, nhưng hắn vẫn nhớ rõ những gì mà Từ Tùng Tử ngầm truyền tải đến hắn, nên hắn vẫn cố gắng giữ thái độ im lặng:



Một gã quan viên chạy đến nhìn Hứa Nhạc rồi lại nhìn viên thủ trưởng bên cạnh, lắc lắc đầu, với tay tắt cỗ máy.



Mức điện lưu mà cỗ máy này vừa phát ra đã vượt qua giới hạn thường dùng của cục Điều Tra Liên Bang, nhưng gã nghi phạm cứng đầu này thì vẫn chưa chịu mở lời. Mặc dù gã quan viên phụ trách điều tra biết Hứa Nhạc đã là thượng úy quân đội, nhưng hắn chẳng thể hiểu nổi tại sao Hứa Nhạc lại có thể chịu đựng được lâu như thế.



- Bốn ngày vừa rồi, hình như ta vẫn chưa tự giới thiệu thân phận của mình thì phải?



Gã quan viên gày gò có khuôn mặt tái nhợt và một đôi mắt của cục Điều Tra Liên Bang rút chiếc găng tay trắng trên tay, bước đến gần Hứa Nhạc, dùng một ngón tay nâng cằm hắn lên, nói:



- Ta là chủ nhiệm Khoa 4 của cục Điều Tra Liên Bang. Toàn quyền phụ trách việc thẩm tra những việc có liên quan đến Thanh Long Sơn. Ta biết thân phận của ngươi. Nhưng dưới tay ta ngươi đừng hy vọng chuyện sẽ có người cứu ngươi ra khỏi đây



- Đây thực sự là một sự uy hiếp nhàm chán. Ta cùng biết như vậy.



Viên chu nhiệm Khoa 4 khoát tay cho thủ hạ tắt hết đèn trong phòng thẩm vấn, bật chiếc đèn bàn cực mạnh, chiếu thẳng vào khuôn mặt be bét máu của Hứa Nhạc.



- Ngươi có thừa nhận hay không thừa nhận thì cũng thế cả thôi. Ngươi đã giết nhiều người như vậy, ngay cả đặc công của cục Đặc Cần ngươi cũng dám giết vậy mà ngươi vẫn hy vọng mình còn có thể sống sao?



- Đúng rồi. Tí quên không nói với ngươi. Vụ án Sân vận động Lâm Hải Châu cũng là do ta thẩm tra. Ta biết, ngươi đóng vai trò gì trong vụ án đó. Chỉ có điều bây giờ chúng ta ở hai phe đối địch. Đừng quên, lúc đó còn có bảy viên quan quân nữa của Quân Khu II cũng có mặt trong phòng. Không lẽ ngươi chê rằng ngươi có thể chịu được lâu hơn bọn họ?



Chu nhiệm Khoa 4 buông lỏng ngón tay để mặc cho đầu của Hứa Nhạc cử thế mà gục xuống, mỉm cười nói.



Nói xong hắn lại cầm chiếc găng tay trắng trên bàn, lau lau vết máu trên tay rồi quay sang dặn dò thủ hạ:



- Ta đi uống cốc café. Các ngươi giúp tên nhóc này điều trị vết thương, nhưng chú ý đừng để cho hắn ngủ đấy.



Mấy gã quan viên trong phòng gật gật đầu, bước lên phía trước, bắt đầu dùng nước sạch lau chùi khắp cơ thể Hứa Nhạc rồi dùng thuốc phun cao phân tử của Quân đội nhanh chóng giúp hắn chữa lành những vết thương nhỏ trên da.



Chỉ có điều, ánh sáng mạnh từ ngọn đèn bàn vẫn chói thẳng vào đôi mắt đang nhắm chặt của Hứa Nhạc Còn từ hai chiếc tai nghe trong tai hắn thì vẫn truyền đến những âm thanh ồn ào đáng sợ như tiếng ma khóc, tiếng chuột gặm.



oOo



Một tiếng sau, sau khi đã uống xong cafê và có một giấc ngủ ngắn ngủi trên sô pha, viên chủ nhiệm quay về Phòng thẩm vấn rồi nhìn tên thủ hạ đang kiểm tra đồng tử của Hứa Nhạc, nghiêm mặt hỏi:



- Đã vượt qua kỷ lục rồi sao?



- Vâng.



Gã thủ hạ cười đau khổ, nói:



- Cũng không biết kết quả thẩm vấn bên kia thế nào rồi, hay cũng đã vượt qua kỷ lục?



Chủ nhiệm Khoa 4 trầm ngâm nói:



- Thi Thanh Hải vốn dĩ là một quan viên đặc chiến xuất sắc của Cục, hắn cũng đã từng được Phiến Quân huấn luyện trong một thời gian dài, nên ta e rằng bên đó cũng khó lòng có được kết quả nhanh hon bên đây.



Điện lưu lại được nối thông, Hứa Nhạc đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh cũng không khống chế được bản năng tự nhiên của mình, rên lên mấy tiếng đau đớn. Gân xanh nổi chẳng chịt trên cỗ, mấy giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn.



Chủ nhiệm Khoa 4 kéo một chiếc ghế ra ngồi trước mặt Hứa Nhạc, Nhìn chiếc còng từ tính đeo trên chân Hứa Nhạc, tự nhiên hắn lại muốn đưa tay sờ sờ mũi.



Nếu như không phải việc canh phòng ở ngục Khuynh Thành nổi tiếng cẩn mật thì có lẽ hắn cũng không dám ngồi gần cái nhân vật nguy hiểm này gần đến vậy.
- Ngươi muốn diễn đạt cái gì?



Viên chủ nhiệm ngừng đánh, ra lệnh cho đám thủ hạ lẩấy khăn lau mồ hôi cho mình.



Hứa Nhạc run lên khe khẽ, trầm giọng nói:



- Bây giờ ta chỉ quen làm, chứ không quen nói.



Nói xong, hai mắt hắn nheo lại, đồng tử thu hẹp. khuôn mặt nhợt nhạt cũng đỏ dần lên. Cơ thể bị bó chặt vào ghế bắt đầu run lên bần bật.



- Chủ nhiệm, có nên ngừng lại một lát không?



Đám quan viên trong phòng đã cảm nhận được một chút gì đó dị thường, hỏi gấp:



- Mấy ngày liền bị kích điện Tôi sợ hắn chịu không nổi.



- Điều ta muốn chính là hắn chịu không nổi đấy.



Viên chủ nhiệm vẫn chăm chú nhìn cái nhãn đồng co hẹp và cơ thể đang giật liên hồi của Hứa Nhạc, lạnh lùng nói



- Chủ nhiệm! Trong hồ sơ bệnh án của nghi phạm có ghi hắn bị điên.. Nếu như hắn chết thật thì chúng ta ăn nói thế nào với cấp trên?



Đám quan viên run rẩy nhắc.



- Hắn muốn giả chết đây mà... nhưng mà không giống cho lắm, nên lại diễn thành bị đau bụng. Ngươi có muốn đi luôn trong quần không?



Viên chủ nhiệm Khoa 4 vẫn dán mắt vào cái thân hình đang oằn oại trên ghế, lạnh lùng nói:



- Nói cho ngươi biết. Đã từng có hai mươi mấy người vì muốn nghỉ ngơi giữa chừng mà đã làm hành động này trước mặt ta. Ngươi có muốn thử không?



Đột nhiên, cơ thể Hứa Nhạc ngừng run rẩy. Đôi mắt đang nhắm chặt của hắn mở trừng trừng nhìn viên chủ nhiệm một cách vô hồn



Một tiếng gãy vỡ vang lên giòn giã. Chiếc còng hợp kim trên tay hắn vỡ đôi, sợi dây xích hợp kim từ tính cũng thoát ra được khỏi sức hút từ mặt đất. vung lên nhanh như chớp.



Hứa Nhạc đạp thẳng đôi chân đầy xích hợp kim nặng nề vào khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét của gã chủ nhiệm Khoa 4.



Máu tươi phụt ra như hoa trong căn phòng thẩm vấn tối tăm. Viên chủ nhiệm của cục Điều Tra chẳng kịp kêu lên mội tiếng, ngã cái huỵch vào tường. Không biết bị gãy xương mấy chỗ mà hắn bất tỉnh ngay tức thì.



Hứa Nhạc vẫn ngồi nguyên trên ghế. Hai chân lại bị lực hút cực mạnh của nền nhà kéo xuống tạo nên một tiếng va đập nặng nề. Động tác vừa rồi cùng với trận va đập khiến cho bắp chân Hứa Nhạc trở nên căng cứng, tê rần.



Khu vực từ tính và xích chân là những hình thức giám sát nghiêm khắc nhất trong ngục Khuynh Thành. Có lẽ mấy chục năm nay chỉ có Hứa Nhạc là được nếm trải. Hơn nữa thông qua hệ thống điều tiết lực điện từ trong phòng thẩm vấn, lực hút từ mặt đất càng mạnh hơn gấp nhiều lằn. Sợi xích sẽ quấn chặt lấy chân trọng phạm như cây đinh bám chặt vào khúc gỗ.



Ai mà nghĩ được dưới những điều kiện này, một người thở còn không ra hơi như Hứa Nhạc lại còn có thể thực hiện một cúủ đạp mạnh khủng khiếp đến thế.



Đám quan viên còn lại của cục Điều Tra chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối, cả đám người đờ đẫn, định dùng súng bắn chết Hứa Nhạc, thế nhưng lại quên mất là súng của mình đã bị tịch thu mất bên ngoài nhà giam.



Trên ghế, Hứa Nhạc nheo mắt hết nhìn đám quan viên đang run cầm cập như gặp phải hổ đói, lại nhìn sang viên chủ nhiệm đang nằm mê man bất tỉnh ở góc phòng, tâm trạng thoải mái như vừa được đi toilet xong, cất giọng khàn khàn:



- Tôi không muốn nói chuyện. Nhưng hắn ồn ào quá nên tôi chỉ còn cách mời hắn im miệng.



oOo



Hứa Nhạc đứng bên cạnh cửa sổ, trầm ngâm nhìn đám cỏ tươi tốt bên ngoài nhà ngục. Vì chúng mọc quá lộn xộn nên hắn cũng không cảm nhận được hết cái tươi mát của mùa xuân trong đó. Cánh đồng bên ngoài nhà ngục rải rộng, cũng không biết trong đó ẩn giấu bao nhiêu hiểm nguy rình rập. Nhưng trước khi thẩm vấn, hắn đã dự định sẽ vượt ngục bằng bất cứ giá nào. Nhưng bây giờ cái kế hoạch đó đang phải tạm dừng lại.



Hôm đó, sau khi đạp cho chủ nhiệm Khoa 4 cục Điều Tra một đạp, Hứa Nhạc cứ nghĩ rằng chờ đợi mình phía trước sẽ là cực hình và biệt giam, hay ít nhất đám quan viên cục Điều Tra sẽ bắt hắn phải trả giá vì những gì mình làm. Nhưng thật không ngờ, trước khi bọn chúng kịp làm gì, ban quản lý trại giam đã cử một đội quân đến khống chế cục diện trong phòng.



Dường như đang có người cố bảo vệ hắn, nhưng lại không rõ người ấy là ai. Hứa Nhạc nhìn đám cỏ rậm rạp dập dềnh như sóng biển, cúi đầu hít mội hơi thật sâu cảm thấy hoàn cảnh mình lúc này chẳng khác một đám sương mù. Ngay cả bản thân hắn cũng không biết được sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.