Gian Khách

Chương 311 : Lão đầu tử rời khỏi Phí Thành

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Bên bờ hồ phía sau núi Mạc Sầu, Thai phu nhân quay hẳn người lại, nhưng nét mặt vẫn vô cùng bình thản không một chút gạn sóng, hỏi:



- Nó nói những gì trong điện thoại?



Trầm thư ký do dự một lát rồi cố gắng trần thuật lại một cách chính xác nhất:



- Thiếu gia đã rời khỏi ngục Khuynh Thành. Cậu ấy nói chúng ta nên nhớ người đang bị giam trong ngục Khuynh Thành đã từng cứu mạng cậu ấy rất nhiều lần. Cậu ấy nên lấy gì đền đáp?



Nghe thấy câu này, biểu hiện khuôn mặt của Thai phu nhân bỗng trở nên vô cùng phức tạp. Có chút an ủi, có chút phẫn nộ, có chút lạnh lùng. Một lúc sau bà mới nhẹ nhàng nói:



- Ngày mai đưa tài liệu sang bên phía cục Hiến Chương.



Trầm Cách thoáng giật mình. Ông ta băn khoăn không biết mẹ con Thai phu nhân có vì chuyện này mà mâu thuẫn với nhau không, nhưng chẳng dám nêu ý kiến, chỉ gật gật đầu, rời khỏi sân.



Đúng lúc này thì Cận quản gia bước vào, nét mặt vô cùng nghiêm trọng, chuyển chiếc điện thoại cá nhân cho Thai phu nhân. Cả Liên Bang chỉ có khoảng mười người biết được số điện thoại này.



Thai phu nhân không nhận điện thoại ngay mà quay đầu nhìn ra phía mặt hồ lung linh sóng nước, lạnh lùng nói:



- Ta đã nói rồi, không nghe điện thoại của tiểu Nguyên.



- Không phải điện thoại của thiếu gia.



Giọng của Cận quản gia hình như có chút căng thẳng. Ông đã theo Thai phu nhân từng ấy năm, gặp gỡ bao nhiêu đại nhân vật nhưng cú điện thoại này vẫn làm ông cảm thấy bất an. Ông hạ giọng nói:



- Là điện thoại từ Phí Thành.
Mái tóc hoa râm, thân hình bởi vì già nua mà có chút gầy yếu, lúc này bởi vì đang ngồi dưới đất nên nhìn qua có vẻ vô cùng thấp bé. So sánh với gã cháu nội trẻ tuổi khôi ngô cường tráng đang lẳng lặng đứng sau lưng ông ta, cảm giác sinh mệnh mới lớn tạo thành một cảm giác tương phản cực kỳ mãnh liệt.



Nói thế nào người ta cũng không thể nào liên tưởng nổi đến những hành động kinh thiên thần sầu và những chiến công hiển hách của ông ta năm xưa, nhất là hình ảnh ông ta một mình một người ám sát Hoàng Đế Đế Quốc.



Lý Phong, thân mặc một bộ quân phục lúc này đang cực kỳ thành thật, ngoan ngoãn khoanh tay đứng sau lưng vị lão nhân kia. Cái cỗ khí tức điên cuồng, thô bạo bình thường lúc này hoàn toàn không thấy đâu cả.



Còn lại cũng chỉ là một sự bình tĩnh, ngoan ngoãn. Lúc này hắn nhìn qua mới chân chính giống như một gã thiếu niên còn đang trong thời kỳ trưởng thành, chứ không phải là một gã Lý Cuồng Nhân khủng bố vậy.



Ở trong cái thế giới này, người duy nhất mà hắn ta e ngại tôn kính, không hề có chút xíu nào ý muốn đối đầu, cũng không phải là cha ruột của hắn, mà chính là ông nội của hắn, chính là vị lão nhân gia già nua, gầy yếu trước mặt hắn hiện tại.



Thai phu nhân lẳng lặng nhìn về phía khuôn mặt già nua của vị lão nhân gia đang ngồi trước mặt mình. Bà ta nghĩ mấy chục năm trôi qua, nhìn thấy vị Quân Thần đại nhân đã từng là người không ai bì nổi này càng ngày càng già đi, tâm tình cùng có chút không khỏi toát ra một cảm giác phức tạp nói không nên lời.



Vị lão nhân gia kia tùy tiện phất nhẹ tay mấy cái. Lý Phong thực hiện một động tác cúi chào theo tiêu chuẩn quân đội một cái, rồi xoay người rời khỏi Trúc Cư, đi thẳng ra trước cửa Lâm Viên.



Mặc dù đã rời khỏi vị gia gia kìa, nhưng mà nghĩ tới cái khí tức thô bạo, quyền uy bốc lên ngập trời, khí tức lạnh đến thấu xương bốc ra từ trong người gia gia mình, hắn lạnh lùng giương mắt nhìn những chiếc ô tô đậu dài bên ngoài Lâm Viên, tâm tình không khỏi có chút buồn bực.



Mãi cho đến khi nhìn thấy Lâm Bán Sơn đang đứng bên cạnh cửa Lâm Viên, mỉm cười châm một điếu thuốc, lại đưa một điếu qua phía mình, Lý Phong mới lắc đầu cự tuyệt.



- Quân Thần đại nhân lần này dời gót đến đây, chắc có lẽ là vì tên gia hỏa kia?



Lâm Bán Sơn cũng không để ý đến hắn nữa, khoanh tay lại ung dung nói:



- Lý Cuồng Nhân, buồn bực đến thế nào cũng vô ích thôi. Nếu ngay cả Quân Thần đại nhân cùng đã ra mặt vì tên tiểu tứ kia, cả đời này của cậu chắc cũng chỉ có thể đứng phía sau người ta mà thôi.