Gian Khách

Chương 318 : Một dao sau lưng (1+2+3)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


- Có muốn tìm một chỗ im lặng nào đó để nói chuyện hay không?



Bạch Ngọc Lan cũng không có hỏi Hứa Nhạc cuộc sống bên trong nhà giam quân sự như thế nào, cùng không có ý định sẽ bỏ chạy. Hắn chỉ nhàn nhạt xin chỉ thị của Hứa Nhạc, hoàn toàn giống như cuộc sống hàng ngày trước đây khi hai người còn sống chung với nhau.



- Ở đây cũng tốt lắm rồi.



Hứa Nhạc khẽ nheo mắ, nhìn hắn, nghiêm túc nói:



- Tôi lần này đến đây chỉ là muốn hỏi anh mấy câu mà thôi.



- Anh cứ hỏi đi. Nếu như đã tới được đây rồi, vậy thì anh cũng đã biết được sự thật phía sau. Tôi cũng không cần thiết giấu diếm anh chuyện gì nữa.



Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng đưa tay vén mấy sợi tóc ẩm ướt bám dính trên trán hắn ra, sau đó hai tay đút nhẹ vào túi quần, ngẩng mặt lên bình tĩnh nói.



Hứa Nhạc trầm mặc một lúc sau, mới đột nhiên mở miệng hỏi:



- Người nằm trong bệnh viện quả thật chính là cha mẹ của anh chứ?



Vẻ mặt Bạch Ngọc Lan khẽ cứng đờ lại, sau đó nhẹ nhàng trả lời:



- Phải!



Anh quả thật bởi vì nhận làm việc riêng, cho nên mới bị đưa lên Tòa án Quân sự?



- Phải!



Anh thật sự là rất yêu tiền?



- Phải!



Có phải là tôi đã đưa cho anh 2000 vạn không ?



- Phải!



- Như vậy ý anh nói là tất cả những gì anh kể cho tôi nghe đều là sự thật hết phải không ?



Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Bạch Ngọc Lan:



- Từ sau chuyện đó đến nay, tôi luôn luôn một mực tự hỏi chính mình, anh đến tột cùng cái nào là nói thật cái nào là nói dối.



- Tất cả những gì tôi từng kể với anh đều là sự thật cả. Chỉ là có một số chuyện tôi không có nói lại với anh mà thôi.



- Vậy còn chuyện ngay vào ngày hôm đó khi chúng ta lên núi, lần cuối cùng khi tôi bảo anh hãy bỏ đi, anh nói là anh muốn đi theo tôi làm một kẻ điên thì sao?



Bạch Ngọc Lan trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:



- Đúng vậy, lúc ấy chính xác là tôi có ý nghĩ như thế.



Hứa Nhạc trầm mặc nhìn Bạch Ngọc Lan một lúc, cũng không hỏi hắn vì nguyên do gì mà cuối cùng bỏ đi, để mặc một mình mình đối diện với tử vong. Hắn khẽ cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mùi giày của mình, có chút bất đắc dĩ khẽ mỉm cười, sau đó hít một hơi rồi nói:
- Hắn là Hứa Nhạc. Là do ta thiếu nợ hắn.



Nói xong những lời này, hắn gục người xuống. Máu tươi bắt đầu trào ra từ trong đôi môi của hắn. Một dao đâm vào sau lưng lúc này, đã tổn thương đến lá phổi của hắn, thương thế rất nặng.



- Mau đưa tới bệnh viện.



Hùng Lâm Tuyền rống lớn một tiếng.



oOo



Năm xưa khi còn ở một tinh cầu tài nguyên xa xôi nơi giao giới giữa Đại khu Tây Lâm và Bách Mộ Đại, Tiểu đội Chiến đấu số 7 cua công ty Bảo an Tịnh Thủy khi chấp hành một nhiệm vụ bí mật nào đó, Bạch Ngọc Lan đã bị một mảnh đạn nhỏ mà cực kỳ cứng rắn đâm sâu vào trong lồng ngực, xương sườn bị vỡ một mảnh to, máu chảy ra như suối.



Thế nhưng mà mặc dù bị thương nặng như thế, nhưng Bạch Ngọc Lan ngay cả một tiếng kêu than cũng không có, lông mày cũng không nhăn một cái, mangtheo đám tổ viên của Tiểu đội 7 mạnh mẽ duy trì trận hình phòng thủ vòng cung, nhờ vào những vũ khí hiện đại, tiên tiến của Liên Bang, cùng với quyết tâm mãnh liệt đã thành công duy trì đến khi lực lượng hậu viện kịp thời kéo tới.



Suốt trong vòng mười sáu phút Bạch Ngọc Lan mặc một bộ giáp chống đạn toàn thân, đứng trên chiếc xe thiết giáp tự động, một bước cũng không lùi, kiên trì mãi cho đến khi các chiến đấu cơ của căn cứ vũ trụ kéo tới, hắn mới ầm ầm ngã xuống



Một màn kia được chính mắt Hùng Lâm Tuyền, Lưu Giảo cùng với các nhân viên chiến đấu cua Tiểu đội 7 nhìn thấy, đã hoàn toàn khắc sâu vào trí nhớ, đến nay vẫn chưa hề phai nhạt.



Cho nên lúc nãy nhìn thấy cảnh Bạch Ngọc Lan đứng trên đường lớn phun máu ngã xuống, lửa giận trong lòng bọn họ đồng thời bùng nổ mãnh liệt sát ý trong lòng dâng lên đến một trình độ không thể nào khống chế nổi.



Mặc dù có sự áp chế nghiêm khắc của Lan Hiểu Long, cũng không thể nào khống chế được. Cuối cùng nguyên nhân khiến cho bọn họ có thể thoáng bình tính lại một chút, chính là do câu nói kia của Bạch Ngọc Lan.



Người kia là Hứa Nhạc.



oOo



Bị lưỡi dao đâm xuyên vào phổi, nhìn bề ngoài thì thương thế rất nặng, thế nhưng đối vối một gã xuất thân là quân nhân thiết huyết như Bạch Ngọc Lan mà nói, cũng chỉ cần trải qua một cuộc tiểu phẫu nho nho là có thể ồn định lại rồi. Hắn im lặng nằm dài trên giường bệnh, khẽ đưa tay nhờ Lan Hiểu Long giúp mình đóng lại hệ thống bơm gây tê điện tử, thoáng càu mày, dùng thanh âm có chút khàn khàn nói:



- Đốt dúm tôi điếu thuốc.



Vừa mới chảy nhiều máu đến như vậy, bị thương nặng, lại mới trải qua một cuộc tiểu phẫu nhỏ, khi tỉnh lại, câu nói đầu tiên chính là muốn hút thuốc... thế nhưng những người đang trầm mặc ngồi trong phòng bệnh cũng không hề tỏ vẻ khiếp sợ nào cả.



Đối với nhưng người ngồi trong phòng bệnh này mà nói, bị thương chính là chuyện thường ngày như cơm bữa. Chỉ là mọi người cảm thấy có chút kỳ lạ mà thôi. Lão Bạch hôm nay bị người ta đâm một dao như thế, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.



Càng quái dị hơn nữa chính là những người trong phòng này đều biết rất rõ ràng, Bạch Ngọc Lan từ sau mùa thu năm trước, tiến hành thử nghiệm thất bại, bị đưa lên Tòa án Quân sự, sau đó hắn cũng đã cai thuốc rồi, vì cái gì hôm nay hắn lại muốn hút thuốc lại cơ chứ?



Hùng Lâm Tuyền châm một điếu thuốc ba số 7, để tàn thuốc bắt đầu cháy được một lúc sau, mới trầm mặc nhét vào trong đôi môi mỏng manh có chút khô khan của Bạch Ngọc Lan. Hắn do dự một lúc sau mới trầm giọng hỏi:



- Tên tiểu tử kia thật sự là Hứa Nhạc à?



Bạch Ngọc Lan ngồi thẳng lên trên giường, phần lưng trần phía sau lưng, ngoại trừ lớp nhựa cao su sinh thể dán lên đó để che lại miệng vết thương mới, còn có thêm rất nhiều vết sẹo của những vết thương cũ. Hắn hút một ngụm thuốc lá, trầm ngâm nói:



- Trong lần họp mặt năm rồi, tôi đã từng nói với các cậu, nếu như công ty Tịnh Thủy cùng với bộ Quốc Phòng thật sự có ý muốn trùng chấn lại Tiểu đội 7, thì hắn chính là nhân vật quan trọng nhất.. Hắn chính là lão đại mới mà tôi đã cố tình tìm cho mọi người.



Trên mặt của Hùng Lâm Tuyền hiện lên một tia cảm xúc quái dị. Môi hắn khẽ cong lên định muốn mắng chửi mấy câu gì đó, thế nhưng chung quy cuối cùng lại là biến thành một tiếng thở dài căm tức.



Năm trước ngẫu nhiên trong mấy lần tụ họp với nhau, Bạch Ngọc Lan đã từng thật sự nghiêm túc khi nhắc đến gã Chủ quản Kỹ thuật mới của Tiểu đội 7 bọn chúng. Trong lơi nói của hắn còn mang theo những lời bội phục, yêu thích cùng với tán thưởng mội cách chân thành tha thiết nữa. Bọn họ nghe được những lời này, tự nhiên trong lòng cũng có chút hy vọng nhàn nhạt.