Gian Khách
Chương 132 : Quên đi quá khứ
Ngày đăng: 01:13 19/04/20
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ bằng thủy tinh, chiếu rọi lên chiếc chăn bông trên giường đã bị loạn thành một đoàn, những hạt bụi rất nhỏ trên không trung, được tia nắng long lanh bên ngoài chiếu qua trông như những con côn trùng đang bay lượn, dường như chúng vĩnh viễn không cảm thấy mệt mỏi. Ngày thu ấm áp, hạt bụi nhỏ bay lượn, cũng không làm cho người thiếu niên đang chui trong chăn cảm thán cuộc đời thật tốt đẹp, hắn vẫn giống như một con đà điểu, vùi đầu vào trong lòng, tiếp tục ngủ say. Thật lâu sau đó, hắn mới có chút không tình nguyện mở mắt, tứ chi duỗi thẳng trên giường, ánh mắt vô thần nhìn trên nhà trắng như tuyết trên đầu, trầm mặc không nói gì.
Cùng với cái mở mắt đó, từng khoẳng khắc của mười mấy tiếng đồng hồ điên cuồng ngày hôm qua, liền giống như thủy triều dũng mãnh tiến vào trong óc Hứa Nhạc. Hắn ngơ ngẩn thật lâu, mới rõ ràng một việc, lúc này mình đang ở trong gian phòng đặc biệt do ông chủ để lại, mà không phải trên chiếc giường quen thuộc của mình. Sự việc diễn ra ngày hôm qua tất cả đều là sự thật, chứ không phải là một hồi ác mộng. Mình đã có một thân phận hoàn toàn mới, vi mạch sau gáy đã được thay, còn ông chủ . . . Đại thúc, hắn thực sự đã chết.
Hứa Nhạc ngồi dậy, tiếp tục ở trên giường ngây ngẩn một lúc lâu nữa, cuối cùng hắn lấy hai tay cố sức chà xát lên khuôn mặt làm cho nó phát nhiệt nóng lên, khiến cho mình thanh tỉnh hơn một chút, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn căn phòng xa lạ, hắn vẫn không có cách nào thanh tỉnh được. Ở Liên Bang có một câu ngạn ngữ, con thỏ giảo hoạt ít nhất sẽ có ba hang, Hứa Nhạc thật không ngờ ông chủ vì muốn trốn tránh lệnh truy nã của Liên Bang, lại có thể bố trí trong thành thị của thủ phủ Hà Tây Châu nhiều đường lui như vậy, cứ nghĩ tới điểm này, trong đầu Hứa Nhạc lại nổi lên một tia tâm tình quái dị, nhưng cuối cũng thấy thế cũng đâu có sai.
Đây là một phòng trọ dùng cho một người, đối diện đường cái, bên trong diện tích không lớn, bài biện cực kì đơn giản, ngoại trừ chiếc giường lớn ở gần cửa sổ, chỉ còn có tủ lạnh, màn hình TV và một chiếc bàn. Tắm rửa sạch sẽ bằng nước nóng trong nhà tắm, Hứa Nhạc lấy từ trong tủ lạnh ra một lượng thức ăn rất lớn, không cần hâm nóng, lập tức bắt đầu ăn như hổ đói, mãi đến khi trên bàn ăn chỉ còn toàn là cặn bã, hắn mới cảm thấy có chút thảo mãn, mới đẩy được đi một chút đói khát và mệt mỏi ngày hôm qua lưu lại.
Chẳng qua mười mấy tiếng đồng hồ không ăn gì, với thể chất của hắn mà nói, hẳn là không thể bị đói tới như vậy được. Hứa Nhạc cũng thấy hiện tượng này kì lạ, trong bụng trống rỗng và thân thể uể oải cuối cùng là từ đâu tới? Lẽ nào do lần run rẩy thân thể khi mình trốn khỏi doanh địa của quân đội tạo thành? Hắn cũng không muốn tự hỏi thêm vấn đề này nữa, bởi vì người có thể trả lời được câu hỏi này . . . đã mất.
Ngày hôm qua đã trôi qua, không còn quay về được nữa.
Ban đêm, Hứa Nhạc mua vé xe đi Phúc Cát Châu, loại xe khách mà người Đông Lâm thường gọi là "Con chó to màu xám" này hàng đêm vẫn xuất bên từ Hà Tây Châu, trải qua một đêm dài lữ hành, đến sáng ngày hôm sau thì đến thủ phủ của Phúc Cát Châu. Tuy rằng khổ cực, nếu đem so với máy bay, quả thực rẻ hơn rất nhiều. Nhưng Hứa Nhạc lại chọn Con chó to màu xám để rời khỏi thủ phủ Hà Tây Châu, chẳng qua là bởi vì tất cả đám cô nhi đều rõ ràng, chính phủ đối với loại phương tiện giao thông chỉ dành cho bình dân sử dụng này kiểm tra rất là lỏng lẻo.
Ngay phía trước của tấm bảng hiệu sáng sủa, có hai con chó to màu xám có cái lỗ tai thật lớn đang cúi đầu ủ rũ, Hứa Nhạc nhìn thấy trước cổng còn có đoàn binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng và cảnh sát mặc áo chống đạn, trong lòng than thở một tiếng, hắn thật sự không ngờ, chính phủ rõ ràng không có thả lỏng kiểm tra.
Ngay cả cửa ải đầu tiên này còn không có dũng khí đi qua, tương lai sao có thể dùng cái thân phận ngụy trang này mà sống tiếp cuộc sống ở Liên Bang? Hứa Nhạc sờ sờ sau gáy, nhe răng cười sáng lạn, cười đến nỗi con mắt híp lại, bình tĩnh đi về phía cửa.