Gian Khách

Chương 329 : Ngày tốt nghiệp (Hạ) (1+2+3)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Hứa Nhạc nhìn thấy Đỗ Thiếu Khanh, nghĩ đến đối phương là một quân nhân chuyên nghiệp, sự lãnh khốc uy nghiêm giống như một hồ thu tự nhiên rộng lớn, cùng với sự lãnh khốc uy nghiêm mà mình cố ý giả vờ ra trong lớp học lúc trước, chẳng khác nào một cái hốc nước nhỏ tạo thành trên sườn núi mà thôi, hắn không khỏi nhẹ giọng cảm khái một câu. Thanh âm cảm khái này của hắn mặc dù thấp, thế nhưng lại vẫn vang vọng vào tai của các thành viên Tiểu Đội 7 đứng ngay bên cạnh hắn.



Ngay từ khi bắt đầu xếp hàng chuẩn bị buổi thao diễn, đám thành viên của Tiểu Đội 7 mãi vẫn đứng nghiêm chỉnh sau lưng Hứa Nhạc, nghe được thanh âm cảm khái này của hắn, bao gồm cả Thiếu Tá Lan Hiểu Long trong đó, tinh thần của mọi người nhất thời cũng đều vì đó mà rung lên. Mọi người đồng thời đều gật gật đầu, nghĩ thầm lúc ở trên lớp anh rõ ràng là giả vờ lãnh khốc vô tình, ai mà không nhìn ra được chứ? Còn vẻ lạnh lùng uy nghiêm của vị Sư Đoàn Trưởng trên đài kia, đó chính là thật sự a!



Nếu như lúc này đám quân nhân sĩ quan ở trong Bộ Chỉ Huy đội tác chiến trong núi, đang thao diễn trong làn tên mũi đạn kia mà nghe được thanh âm cảm khái này của Hứa Nhạc, nói không chừng cũng sẽ có cái nhìn giống như vậy.



Quá trình bố trí quân lực thao diễn cũng đã kết thúc, song phương bắt đầu tại địa hình hoàn cảnh của mình bắt đầu tiếp xúc lẫn nhau, cục diện trở nên kịch liệt dị thường. Các vị tướng lãnh cao cấp cùng với các vị vệ quan tùy tùng của bọn họ từ trên bục chủ tịch bắt đầu theo những thông đạo tự động, hướng về phía lòng đất bên dưới mà đi xuống.



Bên trong lòng đất có một căn phòng khá trống trải, rộng lớn. Đám Bảo Dưỡng Sư của căn cứ lắp ráp Tổng trang Quân dụng, ngày hôm nay đã trang bị ở đây gần 40 màn hình lớn, cùng với các thiết bị điện tử tương quan, tạm thời đóng vai trò giống như là Bộ Chỉ Huy cho buổi thao diễn quân sự ‘Ngày Tốt Nghiệp’ lần này.



Quang mang nhàn nhạt không ngừng sáng lên trong không gian Bộ Chỉ Huy lâm thời. Những hình ảnh trên màn hình không ngừng thay đổi liên tục. Bộ Máy tính Trung ương Liên bang thông qua inte nhận hình ảnh chụp về trên vệ tinh, lợi dụng năng lực tính toán siêu cấp của nó, thể hiện gần như tức thời tất cả những chi tiết trên hiện trường diễn tập cho tất cả các quan khách xem lễ có thể theo dõi.



Nhìn những quầng sáng thể hiện hình ảnh của song phương chiến đấu kịch liệt với nhau trên màn hình, các tướng lĩnh cùng với quân nhân sĩ quan bên trong Bộ Chỉ Huy không ngừng nghị luận. Các quân nhân sĩ quan của Tổng bộ tham mưu Quân Khu I, đảm nhận chủ trì cuộc thao diễn quân sự lần này, thì lại không ngừng bận rộn tiến hành điều phối trên máy tính xách tay riêng của chính mình. Không khí trong lòng đất tràn ngập vẻ khẩn trương cùng với nghiêm túc.



Hứa Nhạc lúc này đang đứng trong một góc sáng sủa không thu hút sự chú ý của người khác, hắn nheo mắt nhìn tất cả các hình ảnh trên màn hình, trong lòng lại sinh ra một ý tưởng cực kỳ cỗ quái. Những dòng số liệu biến đổi vói tốc độ cực cao trong các máy tính xách tay đầu cuối kia, tựa hồ cũng chính là phân thân của cái lão gia hỏa thần bí đó. Chỉ là lúc này nhìn thấy trong mắt của hắn, cũng chỉ là những máy móc thiết bị điện tử bình thường mà thôi, nào có dung nhan, vóc dáng của một lão đầu tử mặc lễ phục nghiêm trang đâu chứ?



Lúc Hứa Nhạc còn là một gã thiếu niên, trong lòng hắn nhất mực muốn tham gia vào cuộc thi quân nhân bảo dưỡng của Bộ Quốc Phòng, vì thế hắn còn đặc biệt chuyên tâm học tập một số tài liệu chiến thuật của Quân đội Liên Bang. Thế nhưng hắn dù sao cũng không phải là những quân nhân chuyên nghiệp xuất thân từ các Học Viện Quân Sự Liên Bang, nhìn thấy những hình ảnh không ngừng xuất hiện trên 37 màn hình tinh thế lỏng gắn trên tường, cùng với những thuật ngữ, thông số chuyên môn... cùng với những đường cong hiển thị không ngừng tăng lên hạ xuống, hoàn toàn nhìn không hiểu nổi buổi diễn tập quân sự này đang phát triển đến tình hình như thế nào rồi.



Lan Hiểu Long liếc mắt nhìn kỹ khuôn mặt của Hứa Nhạc, phát hiện ra vẻ xấu hổ trên mặt hắn, nên hạ giọng giải thích mấy câu, Hứa Nhạc lúc này mới đại khái hiểu được tình hình phát triển của buổi thao diễn quân sự lúc này.



Đám Sư Đoàn Thiết Giáp 7 sắm vai Quân đội Hoàng gia Đế Quốc, lúc này ở trong buổi thao diễn quân sự đã lấy lại được lợi thế. Sau khi mạnh mẽ dọn dẹp một bãi đất biến thành một khu đất trống rộng lớn, chiếm cứ được ưu thế lớn. Trong quá trình này, đám đơn vị bộ đội do các quân nhân sĩ quan kia chỉ hủy mặc dù cũng đã biết được ý đồ chiến thuật của đối phương trước khi bắt đầu cuộc diễn tập quân sự, thế nhưng cũng không có cách nào ngăn cản được Sư Đoàn Thiết Giáp 7 tiến hành đẩy mạnh mục tiêu. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn phía sườn của mình bị đối phương mở rộng ra thành một lỗ hổng lớn.




Sau khi cuộc thao diễn quân sự chấm dứt, các đơn vị bộ đội tham chiến bắt đầu lục tục rời khỏi căn cứ. Hứa Nhạc nhìn thấy những chiếc chiến hạm vận tải quân dụng bay đi giống như che rợp ánh mặt trời, trong lòng không khỏi có chút buồn bực. Đều nói là tài nguyên quặng mỏ trong Liên Bang vốn rất thiếu thốn, thế nhưng một tràng thao diễn quân sự bình thường, liền có thể đem theo mấy ngàn người từ mấy cái tinh cầu chạy đến xem. Xem ra Liên Bang vì để chuẩn bị chiến tranh với Đế Quốc, quả thật đúng là không tiếc bất cứ giá nào.



Chợt hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy mấy gã quân nhân sĩ quan đang xếp thành hàng đứng dọc ở đó, Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại mỉm cười một cái. Lúc này các vị Giáo quan khác đang đứng ở bên cạnh hắn, hắn chính là Giáo quan của khóa huấn luyện robot, tự nhiên cũng không tiện đứng ra để nói gì cả. Nhưng mà tâm tình vui vẻ của hắn cũng không kìm được lộ hẳn ra ngoài mặt. Hắn tuy rằng còn trẻ, nhưng mấy gã quân nhân sĩ quan đứng trước mặt của hắn chung quy cũng coi như là học trò của hắn, cái này đại khái xem như là cảm giác mà một sư phụ nhìn thấy học trò của mình thành đạt.



Các gã quân nhân sĩ quan này cũng không hề cố ý che dấu đi nét tươi cười trên mặt của chính mình. Tuy rằng bọn họ đều là những người kiêu ngạo, thế nhưng lâm thời hợp lại thành một tổ đội, chỉ huy một đơn vị bộ đội không mấy quen thuộc, cư nhiên có thể cùng với Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đánh thành một kết quả như vậy, bọn họ cũng có đủ lý do để mà kiêu ngạo.



Chu Ngọc cùng với Hoa Tiểu Ty chính là nhân vật tiêu điểm trong các quân nhân sĩ quan đợt này. Bởi vì trong đợt thao diễn quân sự lần này, Chu Ngọc phụ trách đưa ra chiến thuật chỉ huy toàn cục, còn Hoa Tiểu Ty phụ trách lần đột kích nguy hiểm nhất. Hai người này tuyệt đối là công thần lớn nhất.



Lông mi của Hoa Tiểu Ty lúc này cũng đã nhướng thẳng lên, sung sướng không nói nên lời. Chu Ngọc thì vẫn như trước, lúc nào cũng có khuôn mặt ôn nhuận, hình dáng quân tử, nhẹ nhàng mỉm cười với những người chúc mừng mình.



Ngay vào lúc này, đội ngũ quân nhân đang vô cùng hỗn loạn đột nhiên chợt im lặng lại. Bởi vì vị Tướng quân phục trách thị sát tổng kết thao diễn quân sự lúc này đã đến đây. Khiến cho mọi người hoàn toàn không thể nào ngờ nổi chính là, người đến đây không ngờ chính là Sư Đoàn Trưởng Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Đỗ Thiếu Khanh.



Toàn trường nhất thời trở nên lạnh ngắt không một tiếng động. Các quân nhân sĩ quan đều nhất thời đứng thẳng, trái tim đập nhanh, cảm xúc cuồng nhiệt toát ra trong mắt. Nếu như có thể được danh tướng Đỗ Thiếu Khanh tán thưởng, đó chính là vinh quang không có bất cứ quân nhân sĩ quan nào có thể kháng cự nổi.



Thanh âm bước chân với tiết tấu đơn điệu vang lên. Đỗ Thiếu Khanh, trên mặt vẫn mang theo cặp kính râm, lạnh lùng tiêu sái mà đi tới. Có ba gã quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 đi theo phía sau lưng hắn. Khi vừa tới trước đám quân nhân sĩ quan đang xếp hàng đứng đó, ba gã quân nhân sĩ quan thì dừng bước đứng lại.



Nhưng Đỗ Thiếu Khanh cũng không có ngừng lại, chiếc giày quân dụng sáng loáng thong thả đạp nhẹ trên mặt đất, giống hệt như là đạp lên trái tim của từng người ở đó vậy. Hắn từ bên trái hàng thong thả bước đi dần sang đến bên phải hàng, cuối cùng mới dừng lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn đám quân nhân sĩ quan đứng nghiêm chỉnh ở đó. Cuối cùng cặp môi của hắn khẽ nhếch lên, thanh âm sắc như dao vang ra:



- Được xưng là những quân nhân sĩ quan ưu tú nhất cả Liên Bang, tiếp nhận huấn luyện tám tháng, kết quả là nuôi dưỡng ra một đám phế vật.