Gian Khách

Chương 338 : Thắng lợi sỉ nhục nhất (Hạ) (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Hôm nay trong buổi thao diễn quân sự lâm thời, Chu Ngọc cùng với các quân nhân sĩ quan học viên kia ở khu vực Độc Cô Lĩnh cùng với Hoàng Sơn Lĩnh, đã phát huy gần như trọn vẹn năng lực mạnh mẽ nhất của bọn họ, bằng không cũng không có khả năng đem những binh lực khủng bố của Cận Vệ Doanh cầm chân lâu đến như vậy, đánh lạc hướng, dành cho Hứa Nhạc một cơ hội có thể đột kích doanh trại Bộ Chỉ Huy. Nhưng mà dưới sự công kích mãnh liệt mà vô cùng bình tĩnh, tràn ngập tố chất quân đội mạnh mẽ, bên phe màu đỏ cuối cùng vẫn như cũ chỉ có một con đường thất bại mà thôi.



Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khiếp sợ chính là, một mình Hứa Nhạc, lại có loại năng lực điều khiển robot mà trên thế giới này cũng không có mấy người có khả năng thấu hiểu nỗi, đã đem các tính năng nổi bật của con robot MX màu đen phát huy lên đến tận cùng, nháy mắt đột kích thẳng vào Doanh trại của phe màu lam. Kết quả đúng là gặp phải ba tầng phòng ngự mạnh mẽ của Sư Đoàn Thiết Giáp 7, sau khi xuyên thủng qua tất cả các tầng phòng ngự, cuối cùng cũng thành công đánh chết được sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất của đối phương, mặc dù cuối cùng hắn cũng có kết cục tử vong.



Tây Môn Cẩn vẻ mặt bình tĩnh ngồi trong trang trại. Tách cà phê trong tay của hắn lúc này cũng không có tâm tình mà cầm lên nữa. Tâm tình của hắn cũng giống hệt như là biểu tình hiện tại của hắn vậy, sớm cũng đã phẫn nộ lên đến cực điểm. Chỉ huy Doanh đoàn có lực chiến đấu cường đại nhất toàn bộ Sư Đoàn Thiết Giáp 7, Cận Vệ Doanh, kết quả cuối cùng vẫn là bị một con robot MX của đối phương đột kích đến, sĩ quan chỉ huy cao nhất bị giết tại chỗ... Đây là sự sỉ nhục khó nuốt đến mức nào?



Hắn cũng không có ngẩng đầu lên cùng với Hứa Nhạc đang ngồi trên con robot MX màu đen mà nói chuyện, bởi vì nếu làm như vậy sẽ khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác giống như là Hứa Nhạc đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, dùng phong thái của người chiến thắng mà nói chuyện với hắn.



oOo



Cuộc chiến đấu kéo dài từ Độc Cô Lĩnh đến Hoàng Sơn Lĩnh vào thời khắc này vừa mới chấm dứt. Hệ thống máy tính chỉ huy cuộc thao diễn quân sự lâm thời này dùng tốc độ nhanh nhất phán định kết quả thắng bại lần này. Tuy rằng bên phe màu đỏ thành công đánh chết được sĩ quan chỉ huy cao nhất của phe màu lam, thế nhưng mà cuối cùng tất cả các binh sĩ, quân nhân của phe màu đỏ đều toàn bộ chết hết, phe màu lam lại hoàn thành nhiệm vụ chiến thuật cuối cùng, cho nên hệ thống máy tính đã phán định là phe màu lam giành được thắng lợi.



Nghe được thanh âm thông báo thắng lợi vang lên, sắc mặt Tây Môn Cẩn lại càng ngày càng trở nên khó coi hơn. Loại thắng lợi với kết quả như vậy đối với hắn mà nói có loại cảm giác như thế nào cơ chứ?



- Tôi chưa từng nghĩ qua chuyện sử dụng đến đơn vị bộ đội Tuần tra Đạn đạo Thần tốc. Bố trí bọn họ ở trong khe núi đó, chỉ là sự cẩn thận theo thói quen bình thường mà thôi. Nhưng thật sự là không ngờ nổi, anh lại có thể điều khiển một con robot MX đã đột kích thẳng đến Bộ Chỉ Huy của tôi.



Trong doanh trại Bộ Chỉ Huy tràn ngập một mảnh tĩnh mịch, Tây Môn Cẩn đột nhiên mở miệng nói:



- Nhưng có một việc, tôi suy nghĩ mãi thế nào cũng không làm sao hiểu nổi, nếu như muốn xuyên qua tầng phòng ngự điện tử mà tôi bố trí trong khu rừng, con robot MX của anh khẳng định là đã tiến nhập vào trạng thái ẩn nấp chủ động, ngắt hết toàn bộ các tín hiệu điện tử liên lạc. Vậy anh làm cách nào có thể tìm ra được doanh địa của tôi chứ?



Vị sĩ quan chỉ huy này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, mệt mỏi nhìn về phía Hứa Nhạc đang ngồi trên cửa khoang điều khiển của con robot MX, cất tiếng hỏi:



- Cho dù là có thể tìm ra được doanh địa của tôi cũng không nói, anh làm cách nào có thể đoán ra được doanh trại này mới thật sự chính là Bộ Chỉ Huy của tôi chứ... Anh đến tột cùng là bằng cách nào mà biết được?



Tây Môn Cẩn dùng một loại giọng điệu suy luận logic như của các học giả, cặp mày nhăn tít, chống tay lên trên bàn nói ra câu hỏi mà mình suy nghĩ từ nãy đến giờ vẫn không cách nào nghĩ ra nổi. Sự nhục nhã của việc bị đối phương thành công đột kích doanh trại khiến cho sự khiếp sợ trong lòng hắn phóng đại lên vô số lần. Cho nên thà rằng hắn phải ngồi ở dưới ngẩng đầu lên hỏi Hứa Nhạc, chịu cảm giác cao cao tại thượng của hắn, cũng phải hỏi cho rõ vấn đề này.



Đám quân nhân sĩ quan của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 trong khe núi Lam Trì Sơn lúc này cũng đã dần dần tụ tập lại, nhân số đại khái còn lại khoảng 150 binh sĩ, toàn bộ đều đã bị hệ thống vi tính phán định toàn bộ đều tử vong cả. Đám quân nhân sĩ quan nhìn thấy con robot MX màu đen đang đứng ở cửa chính doanh trại Bộ Chỉ Huy thật sự, nhìn thấy gã phi công trẻ tuổi đang ngồi trên cánh cửa của khoang điều khiển robot, sắc mặt bọn họ toàn bộ ngưng trọng lại, hơn trăm cặp mắt đều nhìn thẳng về Hứa Nhạc, tràn ngập địch ý. Tựa hồ như bọn họ muốn dùng ánh mắt ngưng đọng của mình mà giết chết Hứa Nhạc vậy.



Hứa Nhạc vốn là tảng đá Đông Lâm, cũng sẽ không bởi vì ánh mắt đầy địch ý cùng với sắc mặt âm trầm của địch nhân mà xúc động, cũng không vì ngoại vật mà thấy khiếp sợ. Khuôn mặt của hắn cũng giống như bề ngoài của một tảng đá vậy, cứng rắn không một tia cảm xúc, đem toàn bộ những ánh mắt giết người kia đặt ngoài sự chú ý của mình.



Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn mới nhìn xuống Tây Môn Cẩn đang đứng bên dưới con robot màu đen, nhàn nhạt nói:
Vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang này, cũng không có bởi vì sự khiêu khích của Hứa Nhạc ngày hôm qua mà cố ý không mang cặp găng tay da dê đen trước mặt của Hứa Nhạc. Trái tim đã trải qua ma luyện không biết bao nhiêu năm trong Quân doanh, đã sớm không thể chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà thay đổi tốc độ nhịp đập.



Hứa Nhạc trầm mặc một lúc thật lâu sau mới nói:



- Hiện tại không thể, nhưng không có nghĩa là trong tương lai cũng không thể.



Lúc này hắn thật sự đã hiểu được vấn đề mấu chốt cuộc nói chuyện lần này của Đỗ Thiếu Khanh, cho nên hắn quyết định sẽ không hề nhượng bộ ông ta nữa.



Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói:



- Cho dù là cậu có thể làm, nhưng người khác thì không ai làm được.



Hứa Nhạc đối với cuộc thao diễn quân sự lần này, cái mà hắn dựa vào duy nhất chỉ là một cái niềm tin mà thôi. Nếu không có sự trợ giúp của quang huy Đệ Nhất Hiến Chương làm bừa, nếu không có những thủ đoạn bá đạo do Phong đại thúc đã truyền thụ trước đây, Hứa Nhạc làm thế nào có thể làm được tất cả chuyện này? Mặc dù hắn có thể làm, thế nhưng cho dù là các phi công vương bài khác của Quân đội Liên Bang, cũng sẽ không ai có thể nào làm được những chuyện này. Đây là một hành động không thể nào có thể lặp lại được, cho nên cũng sẽ không thể trở thành tiêu chuẩn huấn luyện cho Quân đội Liên Bang.



- Cậu không phải là một gã chỉ huy có đủ tư cách lãnh đạo.



Đỗ Thiếu Khanh lạnh lùng nhìn Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:



- Hơn nữa trong tương lai cậu cũng vĩnh viễn không có khả năng phát triển trở thành một vị sĩ quan chỉ huy có đủ tư cách lãnh đạo.



Hứa Nhạc trầm mặc ngẫm nghĩ về lời phán đoán này của Đỗ Thiếu Khanh, thế nhưng cảm nhận được sự lãnh ý cùng với khinh miệt nhàn nhạt ẩn chứa trong câu nói này, lại nhớ đến cỗ sát khí ngày hôm qua phát ra từ đối phương, trái tim của hắn chợt dần dần trở nên cứng rắn lại, ngẩng đầu lên nói:



- Báo cáo Sư Đoàn Trưởng, cái vị sĩ quan chỉ huy có đầy đủ tư cách kia của các ông, vừa rồi đã bị tôi xử lý xong.



Đỗ Thiếu Khanh cũng không có bộc phát ra sự phẫn nộ giống như ngày hôm qua, hắn đã đem tất cả những cảm xúc phản cảm của mình đối với gã thanh niên trước mặt này toàn bộ lắng đọng xuống trong xương cốt của mình. Hắn nhìn Hứa Nhạc lặng lẽ nói:



- Liên Bang hiện tại có một cơ chế Quân sự hiện đại. Nếu như sĩ quan chỉ huy chết đi, có thể tiến hành thay thế bổ sung lâm thời. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao khi cậu đột phá doanh trại thành công, giết chết Tây Môn Cẩn, nhưng hệ thống vi tính tại đại sảnh chỉ huy thao diễn quân sự vẫn như cũ phán định là phe màu lam chiến thắng.



- Liên Bang có chế độ Quân sự hiện đại, nhưng mà... Đế Quốc không có!