Gian Khách
Chương 343 : Vấn đề trình tự (2)
Ngày đăng: 01:16 19/04/20
Bất cứ một công dân nào được liệt vào danh sách các tình huống dị thường, đều sẽ lập tức biến thành mục tiêu hủy diệt thuộc danh sách sự kiện cấp độ I của cỗ Máy vi tính Trung ương nằm sâu trong lòng đất Cục Hiến Chương kia. Nhưng mà cái cửa sau đã được ẩn tàng vô số vạn năm trong trình tự xử lý của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, đã đưa ra một mệnh lệnh khiến cho cỗ máy móc trí tuệ kia nhất định phải chấp hành một cách nghiêm ngặt chính là: Tiếp tục tiến hành quan sát tình trạng của đối phương, sau đó thông báo lại cho Tiểu tổ năm người.
Thế nhưng mà Tiểu tổ năm người kia đã chết không biết bao nhiêu vạn năm nay rồi, làm thế nào có thể thông báo cho bọn họ biết đây?
Đối với cỗ Máy vi tính Trung ương của Cục Hiến Chương không cái gì không biết, không chỗ nào không đến được mà nói, thì đây vẫn như cũ là một vấn đề khó giải quyết. Hắn đã duyệt qua tất cả những điển tịch tôn giáo tồn tại từ thời viễn cổ cho đến tất cả những lý luận tràn ngập hương vị quái đản thần bí, thế nhưng vẫn như cũ không thể nào biến những trình tự xử lý điện tử của mình đi theo một con đường xử lý chính xác cho vấn đề này được. Kết quả vấn đề mà nó cần phải xử lý chính là kiếm một con đường trong cả một vực thẳm tối tăm, kêu gọi những thiên tài của Tiểu tổ năm người đi ra để tiến hành xử lý cho cái đề mục khó khăn này.
Vì thế cái Máy vi tính Trung ương kia cũng chỉ có thể đối với Hứa Nhạc tiến hành những quan sát báo cáo thuộc cấp bậc tuyệt mật nhất. Sau khi đã bình thản trầm lặng vận hành suốt mấy triệu năm trời, trong vũ trụ cho dù có bão tố hoặc là trầm lặng, thì cỗ Máy vi tính Trung ương này vẫn vận hành thông suốt, thế nhưng lần này lập tức cũng trở nên thất tao bát loạn. Cho dù có lật ngược thời gian trở lại mấy vạn năm trước, thì đám gia hỏa Tiểu tổ năm người sớm đã ngủ yên kia cũng không thể từ trong lòng đất sống lại để mà xử lý.
Nhưng mà trước khi những sự tình gần như là không có chút khả năng nào này phát sinh ra, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ít nhất cần phải cam đoan được một chuyện, chính là đối tượng mà nó tiến hành nghiên cứu nói thế nào cũng phải còn sống sót. Như vậy nó mới có khả năng tiếp tục quan sát được. Đây chính là một vấn đề suy luận vô cùng logic. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng không phải là một cái bàn tay vàng mà Đấng Sáng Thế lưu lại cho Hứa Nhạc, cỗ Máy vi tính Trung ương này vĩnh viễn cũng không có khả năng vi phạm pháp luật Liên Bang cùng với tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương, thay cho tên gia hỏa Hứa Nhạc này để ý đến những sự vụ nào đó trong cuộc sống của hắn, trừ phi tên gia hỏa này đưa ra những yêu cầu hợp pháp cùng với hợp tình hợp lý. Nhưng nó căn bản là không được để Hứa Nhạc chết đi. Cho nên trong lúc lâm vào tuyệt cảnh trong tòa nhà Cơ Kim Hội trên tinh cầu S2, mắt Hứa Nhạc lại đột nhiên có thể mượn dùng năng lực của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, có thể nhìn thấy vị trí từng người, nhìn thấy ánh sáng. Tất cả những thứ mà Hứa Nhạc gặp phải, tất cả những hành động mà nó giúp đỡ cho Hứa Nhạc, chỉ là đảm bảo cho đối tượng mà nó cần tiến hành quan sát phải tiếp tục Sống sót mà thôi.
Gã công dân Liên Bang tên là Hứa Nhạc, chính là mục tiêu của danh sách sự kiện cấp độ I. Gã công dân Liên Bang tên là Hứa Nhạc, chính là đối tượng bảo vệ của danh sách sự kiện cấp độ I. Đệ Nhất Hiến Chương dài Hứa Nhạc mười vạn chữ, ở các cấp bậc quyền hạn cùng đã làm ra những phân cách cực kỳ chính xác, ngăn cản việc phát sinh ra bất cứ lỗ hổng không phù hợp với logic. Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang cho dù đồng thời đối mặt với cả hai cái danh sách chi lệnh hoàn toàn tương phản với nhau, nó cũng có thể trong thời gian một phần tỷ giây, máy móc mà bình tĩnh làm ra phán đoán chính xác nhất để tiến hành.
Nhưng mà khi đối diện với vấn đề trình tự xử lý đối với Hứa Nhạc này, hệ thống Máy vi tính Trung ương vẫn như cũ không cách nào làm ra sự phán đoán chính xác nhất của bản thân được, vẫn là câu nói vui kia, nguyên nhân khiến cho kẻ khác phải đau đầu, khiến cho cỗ Máy vi tính Trung ương kia phải phiền phức đến chết đi được, tất cả đều là do một cái cửa sau lưu lại trong con chip vi mạch sinh thể phía sau gáy của nhân loại. Năm người trong tiểu tổ đã lưu lại chi lệnh trong trình tự xử lý vấn đề của cỗ Máy vi tính Trung ương kia, là năm tên gia hỏa phi thường không có trách nhiệm.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã tồn tại rất lâu rồi, cũng đã tự động tiến hành xử lý số liệu thật lâu rồi, nhưng trung tâm của nó vẫn như cũ chỉ là hoạt động theo hai cơ số nguyên lý ngắn gọn thậm chí có chút keo kiệt truyền lại từ thời xa xưa viễn cổ, trong một hệ thống triết học cổ đại nào đó. Loại nguyên lý này có chút cùng loại với vô số cách nói đối nghịch trong thiên địa này, hơn nữa lại có cùng vấn đề đối với sự tồn tại vấn đề của Hứa Nhạc. Chính là vấn đề giữa sinh tồn hay không sinh tồn, là vấn đề To Be hoặc Not To Be, là vấn đề giữa mâu và thuẫn.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ thoáng có chút mỉm cười, chủ động bước tới, vươn bàn tay thô to có lực của mình. Lãnh tụ Nam Thủy khẽ rùng mình một cái, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười hài hòa, dùng sức nắm chặt tay Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ.
Hai vị lãnh tụ của hai phe phái vốn đối đầu cùng nhau bắt tay, trên màn hình truyền đến một trận vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, nhiệt liệt. Bên ngoài cách đó không xa, tại Quảng trường Nghị Viện bên cạnh cũng truyền đến thanh âm vỗ tay ủng hộ lớn như sấm giật, cũng đã vang vọng khắp nơi trên Quảng trường Hiến Chương.
Tiến trình đại hòa giải Liên Bang rốt cuộc cũng đã bước trên con đường chính thức của mình. Hứa Nhạc ngồi trên ghế đá của Quảng trường Hiến Chương thầm nghĩ như vậy.
Quá trình đàm phán chính trị giữa Chính phủ Liên Bang và Thanh Long Sơn về mặt tổng thể cũng đã sớm chấm dứt. Song phương cũng sớm đã tìm được tiếng nói thống nhất, chỉ như vậy một màn bắt tay trước cửa Tòa nhà Nghị Viện này mới có thể xuất hiện.
Tất cả các tù phạm chính trị đang bị giam giữ trong nhà ngục hai bên sớm đã được toàn bộ phóng thích. Tất cả những tù binh tích lũy giam giữ trong suốt bảy năm nay cũng sớm đã hoàn thành trao đổi. Chỉ có vấn đề một bộ phận thanh thiếu niên theo chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm của bên phía Phiến Quân là vẫn còn nằm trong tranh luận gay gắt mà thôi.
Chính phủ Liên Bang trong mấy năm quá khứ vẫn cứ luôn chỉ trích bên phía Thanh Long Sơn thông qua phương thức tẩy não cùng với bắt cóc để chiêu dụ đám thanh thiếu niên kia. Hơn nữa lại còn đem hơn 300 vụ án mất tích bí mật toàn bộ quy kết hết lên đầu của đối phương. Trong buổi đàm phán lần này, bên phía Chính phủ yêu cầu Phiến Quân Thanh Long Sơn lập tức phải giao ra đám thanh niên này, để cho bọn họ có thể quay trở về mái nhà ấm áp của mình. Thế nhưng bên phía Thanh Long Sơn thì lại khăng khăng rằng mấy gã thanh niên kia mấy năm nay đều là tự nguyện đi vào trong núi. Bọn họ chính là đã được chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm cùng với lý tưởng của Phiến Quân tác động, cho nên mới dứt khoác rời khỏi gia đình của mình, gia nhập vào đội ngũ những người cùng lý tưởng.
Bởi vì lần này có vô số cha mẹ phẫn nộ yêu cầu trao trả lại con em của mình, cho nên phía Chính phủ Liên Bang trong quá trình đàm phán cũng không hề thể hiện rõ ràng sự nhượng bộ của mình. Nhưng mà mấy cái vấn đề nhỏ nhặt như thế này chung quy cũng không thể nào ngăn cản nổi tiến trình Đại đoàn kết của cả Liên Bang, đại thế mãnh liệt cùng đối kháng với Đế Quốc bên kia. Những quá trình đàm phán song phương vẫn cứ tiếp tục, những phương diện khác thì đã bắt đầu phát triển theo phương hướng tốt đẹp.