Gian Khách
Chương 349 : Tình nhân cũ (1)
Ngày đăng: 01:16 19/04/20
Trong mắt vị công tử con của Lãnh tụ Nam Thủy này mà nói, gã quân nhân này nhất định là đang hiếp đáp Trương Tiểu Manh, hắn đang nắm đạo lý trong tay. Hơn nữa hiện tại Chính phủ Liên Bang đang có xu thế muốn cầu cạnh phụ thân của mình, cho nên mình ở trong Thủ Đô Tinh Quyển này cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không ai dám ngăn cản cả. Ai lại dám không nể mặt mình mấy phần cơ chứ?
- Ta cảnh cáo anh...
Nam Minh Tú lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc.
- Ta cảnh cáo anh, từ nay về sau nhất định không được bám theo Trương Tiểu Manh nữa. Bằng không ta sẽ khiến cho Lãnh tụ Nam Thủy thật sự hối hận vì đã sinh ra đứa con trai thứ hai đó.
Hứa Nhạc đã chen ngang lời của Nam Minh Tú, nói thẳng vào mặt hắn.
Mọi người trong ban công nhất thời ồn ào hẳn lên, không hiểu tại sao lúc này tình huống lại hoàn toàn trái ngược lại như thế? Hơn nữa gã quân nhân này đến tột cùng là kẻ nào? Xem ra hắn cũng đã biết rõ ràng phụ thân của Nam Minh Tú là ai, lại dám vào thời điển mẫn cảm như thế này, lại nói ra lời uy hiếp như rõ ràng như thế.
- Làm càn... Dám nói những lời vô phép như thế trước mặt Nam công tử? Có biết nơi này là nơi nào hay không? Mau báo ra chức vụ cùng với đơn vị trực thuộc, sau đó thu hồi lời nói hỗn láo kia lại!
Từ phía sau đám người chợt truyền đến một thanh âm khiển trách mang theo hơi hướng giận dữ. Kẻ vừa mới lên tiếng chính là Chủ tịch ủy ban Nghị Viện Liên Bang, Nghị Viên Thủ Tịch Tích An. Lúc này rất nhiều người trong đại sảnh cũng đã để ý đến trận xung đột xảy ra ngoài ban công này. Vị Nghị Viên Tích An đức cao vọng trọng này vừa lúc cũng đang ở gần đó, vội đi ra. Ông ta nhìn thấy cảnh Hứa Nhạc vừa động thủ lúc này, nên mới cất lên lời giáo dục gay gắt như thế.
Hứa Nhạc tiến về phía trước một bước, đem Trương Tiểu Manh ngăn cản ở phía sau lưng mình, nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía vị đại nhân vật chân chính có quyền lực cao, địa vị lớn này, lạnh lùng nói:
- Thế nào đây? Ngài muốn đem cái mũ ‘Phá hư hiệp nghị Đại hòa giải Liên Bang’ chụp lên đầu của tôi sao?
Lúc này ánh sáng của đại sảnh đã chiếu rọi lên trên người của hắn, đem bộ quân phục chức vụ Trung Tá trên người của hắn chiếu rọi rõ ràng. Lúc này tất cả mọi người đang đứng trên ban công mới có thể nhìn rõ ràng được dung nhan của gã quân nhân này, cũng đã nhìn thấy rõ ràng quân hàm của hắn.
Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc kinh ngạc. Trong Quân đội Liên Bang, Trung Tá trẻ tuổi như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi. Mà bất luận là người nào trong số đó, tựa hồ cũng đều có bối cảnh cùng với thực lực cực kỳ cường hãn. Cái mũ lớn mà Nghị Viên Tích An kia chụp lên đầu ai cũng khiến kẻ đó sợ hãi, thế nhưng chụp lên đầu hai người này, tuyệt đối cũng không khiến cho bọn họ phải nhíu mày lấy một cái.
0O0
Mức độ nhu cầu sẽ quyết định giá trị của một vật. Toàn bộ Liên Bang trong cả cái vũ trụ tinh vân rộng lớn kia khi chưa phát hiện ra địch nhân nào, thì khái niệm Quân đội đối với cái xã hội này mà nói chính là có thể không cần phải tồn tại cũng không sao. Nhưng mà khi Đế Quốc đột nhiên vừa mới xuất hiện phía bên kia hành lang tinh vân, tất cả mọi thứ nhất thời đều phát sinh biến hóa. Tiếng nói của Quân đội bên trong Liên Bang nhất thời trở nên có giá trị cường đại trước giờ chưa từng có. Nhất là khi vị Quân Thần Phí Thành Lý Gia kia hoành thiên xuất thế, các quân nhân Liên Bang ở trong lòng dân chúng của xã hội Liên Bang đã nhận được sự hoan nghênh cùng với tôn trọng.
Lực lượng quân sự trong Liên Bang giống như là một quả khinh khí cầu không ngừng thổi nhanh, bành trướng lên lớn gấp mấy chục lần trước kia. Chỉ trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi, biên chế Quân đội Liên Bang điên cuồng tăng lên không ngừng. Thậm chí bởi vì tốc độ tăng trưởng biên chế quá nhanh, khiến cho chỉnh biên quân số cùng với quân hàm có chút hỗn loạn. Nhưng mà bất luận là hỗn loạn đến thế nào đi chăng nữa, quân hàm hai vạch hai sao trên cầu vai của gã quân nhân này, vẫn như cũ khiến cho các tân khách đang có mặt trong Hội sở Lưu Phong Pha cảm thấy khiếp sợ cùng với kinh ngạc không thôi.
Quân đội Liên Bang chỉ có một vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng là Đỗ Thiếu Khanh, còn lại tất cả các Sư Đoàn Trưởng khác cùng đều chỉ mang quân hàm Thượng Tá mà thôi. Mà gã quân nhân đang đứng trên ban công hiện tại, rõ ràng cũng chỉ là mới hơn hai mươi tuổi mà thôi... Còn trẻ tuổi như thế, như thế nào lại có thể có quân hàm Trung Tá?
- Đồng chí Trương Tiểu Manh, tôi nghĩ cô nên có một lời giải thích hợp lý. Cô và vị quân nhân Liên Bang kia có quan hệ gì?
Tuy nói rằng Đại hòa giải Liên Bang cũng đã thành định cuộc, nhưng mà Trương Tiểu Manh, được xưng tụng là Thanh Long Sơn Chi Diệp, lại có một mối quan hệ quanh co không rõ ràng với một gã quân nhân cao cấp trong Liên Bang, thượng tầng tổ chức sẽ đối xử với Trương Tiểu Manh như thế nào, tương lai của cô ta ở trong Thanh Long Sơn sẽ như thế nào?
Một câu hỏi lúc này Nam Minh Tú đưa ra, không biết đã ẩn tàng trong đó biết bao nhiêu sự âm hiểm cùng với ngoan độc. Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời nheo chặt lại, hắn cảm thấy cỗ lực lượng nóng bỏng trong cơ thế hắn dần dần bốc lên, hai nắm tay thả dọc theo thân người cũng chậm rãi nắm chặt lại.
- Nam thư ký, xin anh hãy tự hiểu rõ ràng thân phận của mình là gì...
Trương Tiểu Manh, từ đầu đến giờ vẫn luôn bảo trì sự trầm mặc, chợt tiến lên đến bên cạnh của Hứa Nhạc bình tĩnh nói:
- Thứ nhất, tôi trực thuộc vào Khoa IV, không phải thuộc quyền quản lý của anh. Thứ hai, cấp bậc của tôi cao hơn anh, vì cái gì tôi lại phải giải thích cho anh nghe?
Lúc trước Trương Tiểu Manh mãi vẫn cứ im lặng không lên tiếng, nhìn một màn hài kịch xảy ra trên ban công này, sở dĩ không có mở miệng giải thích, chính là bởi vì nàng ta tin tưởng rằng Hứa Nhạc đủ khả năng để mà giải quyết vấn đề. Cô ta nguyện ý để cho Hứa Nhạc giải quyết vấn đề này, mà những tin tức về Hứa Nhạc do những người kia thể hiện ra, khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng an ủi, thậm chí còn có chút kiêu ngạo nữa.
Nhưng mà một câu hỏi cực kỳ âm hiểm của Nam Minh Tú, lại khiến cho nàng cảm thấy thập phần tức giận. Nàng lại càng không muốn khiến cho Hứa Nhạc bởi vì tức giận mà ra tay với vị công tử con của Lãnh tụ này, bị Quân đội Liên Bang khiển trách. Cho nên nàng ta mới bình tĩnh đứng ra can thiệp. Hiện tại Trương Tiểu Manh đã sớm không còn là Trương Tiểu Manh của năm trước, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại một câu hỏi, cũng đã đủ khiến cho sắc mặt của Nam Minh Tú càng thêm khó coi hơn.
Nam Minh Tú ở trong Thanh Long Sơn cũng không có bất cứ chức vị cụ thể gì, trên danh nghĩa cũng chỉ là thư ký của ủy Viên Trưởng Cơ Kim Phạm mà thôi. Chỉ có điều hắn là con trai thương yêu nhất của Lãnh tụ Nam Thủy, cho nên hắn bình thường mới vô sỉ tự cho mình là người phát ngôn cao nhất của Thanh Long Sơn. Một câu hỏi ngược lạnh lùng của Trương Tiểu Manh vừa rồi, đúng là khiến cho hắn hoàn toàn không thế nào xuống đài được.
Trương Tiểu Manh im lặng liếc mắt nhìn mọi người đang đứng trên ban công này, lại ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc một cái, thoáng mỉm cười, nói:
- Nhưng mà tôi cũng không muốn để cho mọi người hiểu nhầm anh ta. Trên thực tế, chính là do tôi chủ động đi ra ban công này tìm anh ta. Anh ta là bạn trai cũ của tôi.
Hứa Nhạc nhìn về phía khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc của Nam Minh Tú, trong lòng phát lãnh, lớn giọng nói thêm một câu:
- Bạn trai cũ cũng có thể nói là tình nhân cũ. Cặp tình nhân cũ chúng ta đang ôn lại chuyện xưa, liên quan gì đến anh?
Chuyện có liên quan gì đến ngươi, chứ ko phải là liên quan cái rắm gì đến ngươi. Nguyên câu nói này nói ra cực kỳ bình thường, trong câu văn cũng không hề có bất cứ một chữ thô tục nào trong đó cả. Thế nhưng ý tứ ẩn chứa trong đó lại rõ ràng là một gã thanh niên thuộc kiểu động vật giống đực, đang nhìn thấy kẻ khác phá hoại chuyện tốt của mình với động vật thuộc loại giống cái, khiến cho bản thân hắn vốn luôn ôn nhu, nhưng do bản năng thôi thúc, sinh ra một loại ý tứ chua ngoa cẩn thận, thậm chí còn có bao hàm một lần ý tứ cảm xúc bỉ ổi trong đó nữa. Một câu nói đơn giản thế nhưng lại mang theo một cỗ hàn ý lạnh lẽo nhàn nhạt, nghe không ra chuyện gì, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm nhận một cỗ khí tức lạnh đến thấu xương, chạy dọc theo kinh mạch, đầm đìa đến tận cùng, cho dù vận hết khả năng cũng không cách nào nghiền nát được.
Bạn gái cũ, tình nhân cũ, nói tóm lại là ta và nàng ta đang cùng nhau thân thiết, tất cả mọi người còn lại ở trên ban công lúc này hoàn toàn đều là dư thừa cả. Các người đến đây đã quấy rầy việc tốt của chúng ta, chúng ta làm sao có thể ẩn nhẫn không để ý đến được chứ? Bản thân ta vô cùng khó chịu. Lúc còn trong căn cứ huấn luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, Hứa Nhạc dám nói cho ngay cả Đỗ Thiếu Khanh cho dù có phẫn nộ cũng không cách nào phản kháng lại được. Sau một phen nói chuyện bình thường mà gươm giáo tung bay lia lịa với vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng lãnh khốc vô tình kia, hắn lại vô tình bị lây nhiễm vài phần khí thế lãnh khốc trong quân doanh, cùng với vị Tây Lâm lão hổ mà hắn chưa bao giờ gặp mặt kia có mấy phần cảm giác tương đồng với nhau.