Gian Khách
Chương 351 : Hậu sự (1)
Ngày đăng: 01:16 19/04/20
Thi Thanh Hải tay cầm một điếu thuốc lá vung vẩy nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống. Hắn đang ngồi xổm bên cạnh vị lão nhân kia, khẽ thấp giọng hàm hồ mắng vài lời thô tục gì đó. Đối với chuyện vị lãnh tụ tình báo của Phiến Quân này, vì cái gì lại không xuất hiện trong buổi tiệc rượu xa hoa ngoài kia, mà lại chui vào cái địa phương tràn ngập rác rưởi này, hắn một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù trên danh nghĩa thì Thanh Long Sơn cùng với Chính phủ Liên Bang toàn diện hòa giải, thế nhưng Phiến Quân chung quy cũng vẫn muốn lưu lại một chút lực lượng có thể tự bảo vệ mình.
- Tôi đã từng ở trong Câu lạc bộ đêm ở Bách Mộ Đại gặp qua mối tình đầu của ông, tình nhân cũ, vị Chị Khả kia...
Hắn trào phúng nói:
- Đừng tưởng rằng tôi cái gì cũng không biết... Tôi cảnh cáo ông, cũng đừng nên nghĩ một phen sắp xếp đem Trương Tiểu Manh quay trở về bên cạnh Hứa Nhạc. Tuy rằng cô ta hiện tại đã trở thành nữ học trò mà ông yêu quý nhất, nhưng mà ở trong mắt của tôi, cô ta vẫn chỉ là một nữ nhân khờ dại, ngu ngốc không chịu nổi, thành sự thì không đủ, thất bại thì có thừa mà thôi...
Vị lãnh tụ tình báo truyền kỳ của Phiến Quân này khẽ mỉm cười, nhìn Thi Thanh Hải, nói:
- Tiểu Manh đi theo ta đã hai năm nay, tiến bộ rất nhiều. Ta chuẩn bị đề cử cô ta tiếp nhận vị trí của ta trong Phiến Quân.
Cánh tay Thi Thanh Hải chợt trở nên cứng đờ, cũng không còn kẹp lấy điếu thuốc lá nữa, tàn thuốc mang theo đầu lửa đỏ nhất thời rơi thẳng vào thau nước xà phòng đặt ở kế bên.
- Có phải là ông đang nói giỡn hay không?
Câu nói này của Thi Thanh Hải quả thật không hề nói đùa. Trên khuôn mặt xinh đẹp vốn thường hay cười đùa của hắn lúc này tràn ngập một sự ngưng trọng cùng với nghiêm túc:
- Cô ta được bao nhiêu tuổi rồi? Vào núi được bao nhiêu năm? Có lai lịch như thế nào? Ông cho rằng ủy Ban Trung Ương sẽ đồng ý với lời đề cử của ông hay sao? Theo như tôi nghĩ chắc mấy lão gia hỏa kia sẽ cho rằng ông nổi điên mất rồi.
- Ta không phải nói rằng sẽ cho cô ta tiến nhập vào trong ủy Ban Trung Ương.
Vị nhân vật truyền kỳ này trong Liên Bang cũng không có bất cứ hồ sơ chứng nhận nào cả, ngay cả trong Thanh Long Sơn cũng chỉ dùng từ ‘Hắn’ để gọi ông ta mà thôi. Ông ta tựa hồ rằng bằng vào khả năng tâm lý cùng với cải trang của mình để biến thành bất cứ nhân vật nào. Ông ta thường tự xưng mình là ‘Người trong núi’, nhưng mà vị Thái Tử gia của Thai Gia kia chung quy cũng đã từng gọi ra một cái tên khác gần giống với tên thật của ông ta nhất: Trọng Tài tiên sinh.
Trọng Tài tiên sinh thoáng mỉm cười nói:
- Vị trí ghế trống của ta trong ủy Ban Trung Ương, ai sẽ là người thay thế, đó chính là chuyện mà ủy Ban Trung Ương phải lo. Vị trí Chủ tịch ủy Ban Nội Vụ, nói thế nào thì Nam Thủy huynh cũng sẽ có sự lựa chọn của mình. Cái mà ta muốn làm, chính là để cho Trương Tiểu Manh tiếp nhận vị trí Khoa trưởng Khoa IV.
Thi Thanh Hải thở dài một hơi, nghe ông ta giải thích như thế, tâm tình trở nên yên ổn hơn rất nhiều. Bằng không nếu như hệ thống tình báo quan trọng như thế trong tổ chức mà lại giao cho một nữ nhân ngu xuẩn kia, hắn thật sự là không có khả năng yên tâm được.
- Chẳng qua là cái mạng lưới tình báo mà ta đã phí công mấy chục năm gầy dựng trong Liên Bang này, ta định sẽ giao lại cho cô ta. Đương nhiên việc này chỉ là âm thầm tiến hành mà thôi.
Tựa hồ như đoán được trong lòng Thi Thanh Hải đang suy nghĩ về chuyện gì, cho nên Trọng Tài tiên sinh vừa mỉm cười trào phúng vừa nói thêm một câu nữa.
Thi Thanh Hải lúc này đã lấy ra một hộp thuốc lá, chuẩn bị đốt điếu thuốc lá thứ hai, nghe thấy câu nói đó, đã tức giận cầm hộp thuốc lá trong tay ném thật mạnh xuống mặt đất, hạ thấp thanh âm nói:
- Ông điên rồi à? Hay là ông muốn cho tất cả những con cá trong biển rộng này đều phải chết đi hết?
Phiến Quân có thể tồn tại được trong Thanh Long Sơn đến nhiều năm như vậy, phần lớn công lao đều hoàn toàn là do vào hệ thống mạng lưới liên lạc tình báo do một tay vị lão nhân này gầy dựng nên. Không ai có thể biết nổi trong Chính phủ Liên Bang đến tột cùng là có bao nhiêu người đang âm thầm trợ giúp cho ông ta.
Thi Thanh Hải cùng với vị thầy giáo đã chết của hắn ta chính là một chi nhánh thành công nhất trong hệ thống tình báo dày đặc của ông ta. Nhưng mà ngay cả bản thân của ông ta, cũng đều gọi cái hệ thống mạng lưới tình báo này là một phiến biển cả, còn chính bản thân mình cũng chỉ là một con cá, hay một mảnh bọt biển bên trong cái biển cả đó mà thôi. Kết quả là vị lãnh tụ tình báo này lại nói rằng muốn đem sự sinh tử của toàn bộ cái biển cả này giao vào tay cô gái kia!
- Thứ nhất, cô ta chưa từng trải qua bất cứ huấn luyện chuyên nghiệp nào cả. Thứ hai, cô ta vô cùng ngu ngốc. Thứ ba, cô ta là một cô gái!
Một lúc sau, trong căn phòng vệ sinh, bên cạnh máy vệ sinh tự động, có hai gã nam nhân đồng thời đứng lên, bước ra khỏi căn phòng.
oOo
Sau khi rời khỏi cái ban công kia, Hứa Nhạc được một người lặng lẽ không một tiếng động dẫn đến một gian phòng có chút hẻo lánh. Ở trong phòng, hắn nhìn thấy một vị thiếu phụ có chút điềm tĩnh đang lặng lẽ đứng trước một bức tranh, im lặng thưởng thức. Tâm tình của hắn nhất thời cũng trở nên bình tĩnh lại.
Có thể yêu cầu Bộ Quốc Phòng hạ đạt mệnh lệnh yêu cầu mình tham gia vào buổi tiệc rượu này, tự nhiên là có chuyện gì đó quan trọng cần phải gặp mình. Chuyện này hiển nhiên không cần phải hỏi tới. Chỉ là có một chuyện mà Hứa Nhạc nói thế nào cũng không hiểu nổi, vì cái gì Chung phu nhân của Tây Lâm lại lựa chọn gặp mặt tại Hội sở Lưu Phong Pha này, hơn nữa lại còn bí ẩn đến như vậy.
- Trong cú điện thoại kia, cậu đã đưa ra cho tôi một cái nan đề... Ở dưới ánh mắt của vị phu nhân ở hậu sơn núi Mạc sầu kia mà cướp người... Đó cũng không phải là chuyện tình dễ dàng thực hiện chút nào...
Trong giây lát, trên khuôn mặt luôn luôn điềm tĩnh của vị thiếu phụ này toát ra một tia kiêu ngạo nhàn nhạt:
- Đương nhiên, ở Bách Mộ Đại cùng với Tây Lâm, Chung Gia chúng ta có cái năng lực này. Tại đó Chung Gia chúng ta có thể một tay che trời. Nhưng mà ở Thủ Đô Tinh Quyển thì chúng ta lại không thể làm được... Người đó chúng ta mãi không có cách nào chuyển giao lại cho cậu, bởi vì ta cũng không muốn vị phu nhân kia phát hiện ra trong chuyện tình này có bóng dáng của Chung Gia ta.
Chung phu nhân mang theo vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:
- Mặc dù chuyện này có thể bà ta đã sớm đoán ra được, nhưng mà ta không muốn bà ta nắm được chứng cứ chính xác.
oOo
Ba năm trước đây trên sân bay Đặc khu Thủ Đô đã gặp qua vị thiếu phụ này. Lúc đó vị phu nhân này ngữ khí dịu dàng, khuôn mặt thân thiết. Mặc dù thỉnh thoảng lại tự nhiên lộ ra một cỗ khí tức kiêu ngạo cùng với quý phái mà theo lý thường đương nhiên phải có, thế nhưng lại bởi vì một việc nhỏ không đáng kể đến, đích thân hạ mình đứng đợi một gã gia hỏa không có chút thân phận nào như mình, lại tặng cho một cái áo khoác quân nhân Tây Lâm, tặng cho một tấm danh thiếp. Ba năm qua chỉ là thông qua mấy cú điện thoại trao đổi vài lần, sau đó lại gặp mặt, vốn là nên cảm thấy có chút cảm giác lạ lẫm, thế nhưng lại bởi vì cảm giác thân thiết khiến người khác phải yên tâm này mà trở nên vô cùng quen thuộc.
Cho nên Hứa Nhạc mới có chút cảm động. Hắn mãi vẫn cho rằng trên chiếc phi thuyền rời khỏi Đại khu Đông Lâm, chiếu cố Tiểu Dưa Hấu cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Thế nhưng mà vị phu nhân đứng đầu của Tây Lâm Chung Gia lại bởi vì một chuyện nhỏ nhặt như thế, đối với một gã tiểu nhân vật không quen không biết, lúc đó lại làm ra những đối xử thân thiết như thế... Đúng là một chuyện thật sự cảm động, loại thái độ thân thiết như thế này khiến cho hắn cho đến nay còn nhớ mãi không quên. Chiếc áo khoác quân nhân Tây Lâm màu sẫm sớm đã trong sự kiện ám sát tại Sân vận động Lâm Hải Châu mà rách tan nát thành trăm ngàn mảnh vụn, nhưng mà tấm danh thiếp phong cách cổ xưa làm bằng sợi thiên nhiên thì hắn vẫn còn lưu lại, cuối cùng đã phát huy được tác dụng trong thời khắc sinh tử nhất.
- Ý của ngài nói là... Thai phu nhân cho đến bây giờ còn chưa muốn buông tay?
Hứa Nhạc nhìn Chung phu nhân đang đứng trước mặt mình, có chút khó hiểu hỏi.
- Đại khái là ngoại trừ Lâm Bán Sơn cùng với Tiểu Phong của Lý Gia ra, trong Liên Bang này cũng không có bất cứ kẻ nào biết được ngày đó trong Lâm Viên, lão gia tử và Thai phu nhân đã trao đổi chuyện gì với nhau.
Chung phu nhân bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sopha, hai bàn tay mềm mại thoáng đặt hờ lên đùi, nhìn về phía Hứa Nhạc, mỉm cười nói:
- Nhưng mà đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi. Cậu đã có thể bình an từ trong nhà ngục Khuynh Thành đi ra, tự nhiên là nói rõ ràng người ở phía hậu sơn núi Mạc sầu đã nhượng bộ trước mặt vị lão gia tử kia rồi. Cậu đã có được lão gia tử Lý Gia kia chống lưng, thì sự an toàn của cậu cùng với gã kia cũng đã không có vấn đề gì lớn nữa rồi. Huống chi Thai phu nhân cũng sẽ không tiếp tục hạ động thủ lần nữa đâu. Dù sao lấy thân phận cùng với địa vị của bà ta cùng với thủ đoạn mưu lược kia, nếu tiếp tục đối phó với cậu nữa, không khỏi có vẻ hơi nhỏ nhen một chút.
Hứa Nhạc cũng không hiểu nổi, một khi Thai phu nhân tạm thời cũng sẽ không đối phó với mình nữa rồi, vì cái gì bên phía Tây Lâm lại cảnh giác đến như vậy, thậm chí còn giở trò tiểu xảo liên lạc trong hang hổ này nữa chứ.
- Nhưng mà chuyện tình này nói thế nào thì Tây Lâm chúng ta cũng đã nhúng tay vào. Mặc dù Thai phu nhân cũng không có phản ứng lại gì, chỉ là mặt lạnh bàng quan mà nhìn, nhưng nếu như mà bà ta nắm được chứng cứ rõ ràng trong tay... biết được bên phía Tây Lâm đã phá hỏng sự an bày của bà ta, như vậy thì phu quân của ta cùng với ta sẽ trở thành thiếu bà ta một lời giao phó, thiếu một phần nhân tình... Mà người Tây Lâm chúng ta cũng không muốn thiếu bà ta cái phần nhân tình này...
Chung phu nhân thoáng khẽ mỉm cười, trong nụ cười có vẻ có chút bất đắc dĩ, nói:
- Những nhân tình giữa Thất Đại Gia Tộc chúng ta quả thật quá lớn, nên không thể dễ dàng thiếu được.