Gian Khách

Chương 360 : Đầu tư trong buổi tiệc rượu (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Lâm Đấu Hải dù sao cũng là người thừa kế đời tiếp theo của Lâm Gia, cho nên mặt mũi của hắn cũng có chút vài phần thuyết phục. Đối với Phiến Quân Thanh Long Sơn mà nói, Thất Đại Gia Tộc Liên Bang đã tồn tại qua hàng vạn năm, đã được tôn sùng lên không chỉ gấp đôi mà có thể nói là gấp mười lần người bình thường khác. Mà càng khiến kẻ khác không thể nào hiểu nổi hơn nữa chính là, những người bên trong Thanh Long Sơn, luôn luôn nêu cao chủ trương chống lại thế lực quyền quý vạn ác cùng cực trong Liên Bang, mà đại biểu chính là đám người của Thất Đại Gia Tộc, thế nhưng mãi cho đến bây giờ, tựa hồ vẫn không lúc nào thiếu những nhân vật bị thịt, ở sâu trong nội tâm luôn luôn vô cùng hâm mộ, thậm chí còn có thể nói là mơ hồ kính sợ đối với đám người Thất Đại Gia Tộc này.



- Tôi muốn đập hắn một trận...



Nam Minh Tú nghe theo lời khuyên bảo của Lâm Đấu Hải, thập phần vất vả mà áp chế cơn tức giận trong lòng mình. Hắn đưa tay xoa xoa cái cổ đau nhức, giương mắt không cam lòng nhìn bóng dáng của đám người kia dần dần biến mất phía sau chiếc xe điện tự động. Trong đôi mắt hắn hiện lên một tia âm trầm, vẫn không ngừng xoa xoa yết hầu hung hăng nói.



Đại khái là bởi vì tại Thanh Long Sơn hắn vẫn thường xuyên nói ra những lời nói đầy uy hiếp không chút nào kiêng cữ như thế này, cho nên trên mặt của đám chiến sĩ võ trang Đặc Vệ Doanh đến từ Phiến Quân Thanh Long Sơn kia cũng không lộ ra bất cứ biểu tình khác thường nào cả. Thế nhưng vấn đề là ở chỗ, nếu như ở đây vẫn là Thanh Long Sơn, có thể vị công tử con lãnh tụ kia thật sự có thể móc súng ra bắn chết người nào đó ngay tại chỗ... Nhưng mà ở đây lại là Đặc khu Thủ Đô, cho dù cũng chỉ là vùng ngoại thành mà thôi, nhưng hắn cũng không có được loại năng lực đó.



Chim ưng rời khỏi núi cao xuống đồng bằng thì phải bay thấp lại, mãnh hổ xuống thảo nguyên cũng không dám ngẩng cao đầu, cự xà ra đến sa mạc thì cũng không dám thở mạnh... ở một nơi phồn hoa đô hội như tinh cầu S1 này, thì những người đến từ Thanh Long Sơn kia cũng không thể nào có được cái năng lực hô mưa gọi gió giống như còn ở trong núi được. Đại khái cũng chính là bởi vì nguyên nhân này, cho nên vị Lãnh tụ Nam Thủy kia mãi vẫn kiên quyết từ chối Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với các vị Nghị Viên, không chịu tiến vào Chính phủ Liên Bang hoặc là Tòa nhà Nghị Viện mà nhậm chức, cứ mãi vẫn bám trụ lại cái nơi Thanh Long Sơn chó ăn đá gà ăn sỏi kia.



Nam Minh Tú quả thật là vô cùng tức giận, thế nhưng khi hắn tưởng tượng đến một tia hàn ý nhỏ nhoi nhưng cực kỳ mãnh liệt lộ ra trong ánh mắt của cái gã quân nhân mắt hí trẻ tuổi kia, còn có bàn tay cứng như đúc bằng thép nguội bóp chặt trên cổ họng của mình kia, trong lòng hắn mơ hồ dâng lên một tia vô cùng sợ hãi, ngay cả hai chân hắn cũng trở nên có chút hơi hơi nhũn ra nữa.



- Anh đánh hắn không được đâu...



Lâm Đấu Hải khẽ liếc mắt nhìn Nam Minh Tú, cảm thán nói một câu. Trong lúc nhất thời hắn đã quên mất việc phải sắm vai tôn trọng đối với gã thanh niên công tử con lãnh tụ này. Đại khái là bởi vì hắn đã phát hiện ra là còn có một tên gia hỏa còn vô dụng hơn cả bản thân chính mình nữa.



- Anh hiện tại trên danh nghĩa chính là thư ký riêng của ủy Viên Trưởng Kim Cơ Phạm, như vậy chắc anh cũng biết rõ ràng nhất, nhân vật số hai trong ủy Viên Thanh Long Sơn, ngay trước Kim ủy Viên Trưởng là ai chứ...



Lâm Đấu Hải bất đắc dĩ phải kiên nhẫn giảng giải cho tên gia hỏa ngu xuẩn kia hiểu:



- Cái gã thanh niên mà anh muốn đập cho một trận hả giận đó, trước đây đã từng trực tiếp một thân một mình xông thẳng đến Hoàn Sơn Tứ Châu, chạy vào tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội, một phen đem cái vị nhân vật số hai kia đập cho một trận, sau đó... giết luôn ông ta. Nếu như anh một phen chọc cho cái tên khủng bố đó nóng giận lên, như vậy đối với anh sẽ có tác dụng gì cơ chứ?



Thân thể Nam Minh Tú chấn động kịch liệt, dùng một biểu tình không thể nào tin nỗi nhìn chằm chằm Lâm Đấu Hải. Sau khi hắn trầm mặc một lúc thật lâu sau, mới run giọng nói:



- Chẳng phải lúc trước anh đã từng nói rằng, Liên Bang chính là một xã hội có pháp luật nghiêm khắc hay sao, cũng không giống như là tại Thanh Long Sơn, không thể cứ động tới một cái là liền đòi đánh đòi giết?




Hứa Nhạc gãi gãi đầu, trong lòng thầm nghĩ gã Nghiên Cứu Viên này quả thật là có những suy nghĩ sáng tạo vô cùng sắc bén, chỉ là phương diện trình bày suy nghĩ của hắn còn kém rất nhiều so với suy nghĩ của hắn. Hứa Nhạc càng nghe càng cảm thấy nghiêm túc hơn, sau một lúc lâu, hắn nhìn thẳng vào Trình Phong Thực, thẳng thắn nói:



- Bên phía Học Viện Cơ Giới không có cấp tài chính nghiên cứu à?



Trình Phong Thực khẽ dùng ống tay áo của mình xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của mình, cười khổ nói:



- Tiến hành thu nhỏ hệ thống tăng áp lò xo này, đối với việc phát ra công suất cao trong khoảnh khắc cho các loại thiết bị vi mô quả thật là có rất nhiều tác dụng đáng kể. Nhưng mà về mặt cơ giới thì quả thật là quá kém đi, cũng không có bất cứ cơ hội đầu tư thu lợi nào trong tương lai cả... Đừng nói là trong Học Viện, tôi đã chạy vạy đi tìm người chấp nhận bỏ tiền đầu tư trong Liên Bang suốt hai năm trời rồi, cũng không tìm ra được bất cứ người nào chấp nhận đổ tiền vào đây cả.



Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng nheo chặt lại, sau đó dần dần sáng ngời hơn. Hoàn toàn bất đồng với sự lo lắng của Trình Phong Thực, hắn rất nhanh đã suy nghĩ ra được trên thế giới có một nơi từ trước đến giờ đều không hề để ý đến sự lời lỗ trong cái lĩnh vực nghiên cứu này... Đó chính là, cái vũ khí sắc bén dùng để giết người chẳng hạn... như là robot...



Lúc này Lợi Hiếu Thông đang cùng với đám khách khứa xung quanh đối thi thưởng họa, vô cùng thoải mái cùng với thanh thản bàn luận. Cũng chẳng hề có ai để ý đến trong một góc không thu hút sự chú ý này, Hứa Nhạc cùng với gã trung niên nhân đang nghiêm túc thảo luận về phương diện máy móc kỹ thuật...



- Anh cần tiền à?



Hứa Nhạc liếc nhìn đồng hồ một chút, đoán là cô bé con kia chắc cũng sắp ngủ trưa thức dậy rồi, cho nên mới hỏi Trình Phong Thực.



Trình Phong Thực thành thật mà bất đắc dĩ gật gật đầu:



- Là một khoản tiền khá lớn đó!



Hứa Nhạc quay mặt vào đại sảnh, lớn tiếng gọi:



- Lợi Hiếu Thông!