Gian Khách

Chương 365 : Anh bạn họ gì? (Hạ) (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Ai có nhiều súng hơn, thì thanh âm của kẻ đó sẽ lớn hơn. Ở trong cái thế giới vũ trụ bao la này, bao gồm cả xã Liên Bang ở trong đó, cùng với vô số tràng phong ba tranh đấu, cái quy tắc này vẫn luôn luôn được chấp hành một cách lãnh khốc vô cùng.



- Lâm Đấu Hải, ta có thể cam đoan với cậu một chuyện, sự an nguy của cô bé con này, tuyệt đối còn quan trọng hơn mặt mũi của Lâm Gia nhà cậu cùng với đám chân đất sơn dã Thanh Long Sơn này rất nhiều đó.



Người nói ra lời nói này cũng không phải là Hứa Nhạc. Tuy rằng ở toàn bộ đại sảnh này, hắn là người duy nhất biết được thân phận chân thật của cô bé con Chung Yên Hoa này.



Kẻ nói ra những lời này chính là một gã mập mạp. Là một gã mập mạp từ trong rừng chầm chậm đi ra, mỉm cười tủm tỉm giống hệt như một gã hề đang biểu diễn trên sân khấu. Thế nhưng mà trong cặp mắt nung núc mỡ của hắn lại phảng phất lóng lánh hào quang hung lệ dữ tợn giống như một đầu mãnh hổ khủng khiếp.



Điền mập mạp.



Điền mập mạp, gã cường giả bí ẩn nhất của Quân khu Tây Lâm, lúc này lại tự nhiên tự tại từ trong rừng đi ra. Nhìn qua giống hệt như là hắn từ đầu đến giờ ngay cả một khắc cũng chưa từng rời khỏi tiểu công chúa của Chung Gia vậy.



Cùng với sự xuất hiện cúa hắn, hơn hai mươi mấy gã quân nhân đặc chủng của Tây Lâm, giống hệt như là những bóng u linh cũng từ trong khu rừng, phía sau hòn non bộ, dưới những chậu hoa lớn, giơ lên những nòng súng Tạp Yến tối om mà lạnh như băng, đem đám nhân viên an toàn của Lâm Gia cùng các chiến sĩ đặc chủng của Thanh Long Sơn hoàn toàn bao vây vào trong.



0O0



Đại khu Tây Lâm ở xa xôi bên ngoài tinh hệ, tuy rằng khoảng cách giữa Đại khu Tây Lâm và Thủ Đô Tinh Quyển cũng không xa hơn so với khoảng cách giữa Đại khu Đông Lâm với Thủ Đô Tinh Quyển, thế nhưng bởi vì có sự tồn tại của lão đầu hổ kia của Chung Gia ngàn năm kia, cho nên mãi mãi vẫn có một vẻ cách xa với Chính phủ Liên Bang, mơ hồ có một sự kháng cự ngầm nào đó. Quang Huy của Đệ Nhất Hiến Chương trải rộng khắp nơi trong vũ trụ, có thể cam đoan cả Liên Bang vĩnh viễn nằm trong một chỉnh thể đoàn kết, thế nhưng lại không có cách nào có thể lau sạch đi được sự phỏng đoán được hiểm ác của người đời, khiến cho Chính phủ Liên Bang đối với người Tây Lâm âm thầm có một loại cảm giác phòng ngừa cùng với nghi kỵ.
Trong thân thể cường tráng mà lùn xủn của Khổng Vũ đột nhiên truyền đến một tia lãnh ý mãnh liệt. Từ trong câu trả lời của Điền mập mạp, ông ta rất tự nhiên đã nhớ đến năm xưa ở trong Tu Thân Quán của Phí Thành đã từng quen biết với một gã học viên. Chính là cái gã học viên mà lúc đầu mọi người đều cho rằng là vô dụng, vô hại, về sau mới phát hiện ra hắn lại chính là gã học viên đại họa nhất của Tu Thân Quán thời đó.



Một khi đã xác nhận ra được thân phận của tên mập mạp này cùng với mấy gã quân nhân đột nhiên xuất hiện kia, Khổng Vũ cũng không nói thêm lời nào nữa, mạnh mẽ lưu loát nói:



- Các người cứ việc tra xét đi.



Sắc mặt của Lâm Đấu Hải nháy mắt biến đổi, chuẩn bị cất tiếng răn dạy Khổng Vũ mấy câu gì đó, lại phát giác ra được trên cổ tay của mình chợt truyền đến một đạo cảm giác nóng bỏng. Khuôn mặt của Khổng Vũ lạnh lùng như một tờ giấy, mạnh mẽ đem vị thiếu gia ngu xuẩn của mình kéo nhanh sang một bên, tránh ngăn khỏi đường đi của Điền mập mạp, đồng thời dùng ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn về phía Lâm Đấu Hải, biểu đạt ý tứ cảnh cáo mạnh mẽ.



Điền mập mạp nở một nụ cười có chút hòa nhã dễ gần, đi thẳng vào bên trong đội ngũ của đám nhân viên bảo vệ của Lâm Gia. Hắn ta vẫn như trước vậy, an nhiên tự tại, nhẹ nhàng thanh thoát, cực kỳ thoải mái, giống như là đang đi về quê cũ, gặp được một vị cố nhân đã rất lâu lắm rồi chưa được gặp mặt vậy.



Đám người Hứa Nhạc đứng ở bên ngoài từ khi thấy Điền mập mạp xuất hiện liền vẫn im lặng không nói gì, lặng lẽ quan sát một màn này. Hứa Nhạc biết rõ ràng gã sát thủ lợi hại kia đang đứng ở bên cạnh của Điền mập mạp, thế nhưng trong lòng hắn vẫn không hề sinh ra bất cứ cảm giác lo lắng nào cả. Không biết vì cái gì, hắn đối với gã cường giả bí mật của Quân khu Tây Lâm Điền mập mạp này luôn luôn có một sự tin tưởng mãnh liệt.



Nhưng vì để muốn chỉ đường cho Điền mập mạp, hắn vẫn như cũ có chút khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía gã nhân viên an toàn của Lâm Gia, mặc một bộ đồng phục nhân viên màu xám, tay phải đặt trên cái dụng cụ ghi âm nhỏ đặt trên vành tai.



Cái gã nhân viên bảo vệ mặc bộ đồng phục nhân viên màu xám của Lâm Gia, chính là gã sát thủ lợi hại đến cực điểm kia. Hắn tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú của Hứa Nhạc, đột nhiên thân hình chợt động một cái, tốc độ cực kỳ nhanh phóng thẳng về bên phía bên phải. Nơi mà hắn phóng đi vốn có một chỗ hỏng, bất luận là đám người do Hứa Nhạc mang theo, hay là đám bộ đội đặc chủng từng thân kinh bách chiến dưới tay của Điền mập mạp dắt tới, cũng đều không có chú ý đến một khoảng hở bên phía dòng suối này.