Gian Khách

Chương 370 : Đường lui (1)

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Lợi Tu Trúc phải rời khỏi căn biệt thự Thu Minh Sơn này, cũng không phải là do vị tiểu thư bên trong căn biệt thự kia đang ngủ trưa trên lầu, cũng không phải bởi vì những nhân viên bảo vệ mà anh ta mang tới đã chật vật bị đuổi ra khỏi sân, cũng không phải bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy Hứa Nhạc, trong lòng sẽ có một bóng ma dâng lên, mà là bởi vì những nhân vật thuộc đẳng cấp như hắn ta, quả thật là có rất nhiều chuyện cần phải được xử lý.



Nghị Viện Liên Bang đã thông qua đạo luật công khai tài chính đã khá lâu rồi, đám đại nhân vật tài chính trước giờ vẫn luôn có thói quen ngồi ở trong văn phòng cao cấp, vừa cụng ly rượu Hồng Tửu, thưởng thức rượu ngon, vừa một bên an nhiên tự tại hạ bút ký vào các hợp đồng giao dịch tiền tỷ, dưới sự công kích mạnh mẽ cùng với sự tra xét cặn kẽ của Bộ Tài Chính, đã không thể nào ngồi yên trên ghế nữa rồi. Nhân vật thừa kế hàng đầu của Thiết Toán Lợi Gia, tự nhiên cũng sẽ không thể bởi vì những sự tình này mà trực tiếp ra mặt. Điều này sẽ do các đám đại nhân vật trong mắt của công dân Liên Bang chạy đến tòa nhà Nghị Viện mà xử lý, thế nhưng hắn cũng cần phải xử lý một số sự tình ở phía sau màn.



Nhưng mà bất luận như thế nào, ở trong mắt của Lan Hiểu Long, vị con cháu Thất Đại Gia Tộc trong truyền thuyết này, sau khi chính diện đối mặt với Hứa Nhạc, bỏ đi có chút bộ dáng tiêu điều và cô đơn.



Hứa Nhạc đối với sự nhượng bộ của Lợi Tu Trúc thật ra cũng không có bất cứ cảm giác gì đặc biệt cả. Bất luận năm đó hắn chỉ là một gã tiểu tử cô nhi trên đường Phố Chung Lâu, hay là hôm nay một chân đã bước lên con đường hoàng kim sáng lạn, trở thành một gã quân nhân cao cao tại thượng, thế nhưng khi đối mặt với các đại nhân vật trong Liên Bang này, hắn thủy chung vẫn chỉ là dùng một thái độ để mà đối xử, không hề có chút hèn nhát cúi mình, cũng không hề phẫn nộ, chỉ là xem đối phương như là một người bình thường mà thôi.



Bản tính này cùng với những sự kiện hắn trải qua từ sau khi rời khỏi Đại khu Đông Lâm cũng có quan hệ không nhỏ. Giống như là vị Thái Tử gia Thai Gia kia, hay là vị Tiểu công chúa Chung Gia kia, phần lớn đều là có hứng thú đối với tâm tình giống như là tảng đá cứng đầu Đông Lâm của hắn. Tuy nói hắn hiểu rất rõ ràng nguyên tắc kẻ nào có họng súng lớn trong tay mới có khả năng nói ra một cách an nhiên tự tại, thế nhưng trong trường hợp tâm chí kiên định như bàn thạch, xem cơ thể là cỗ máy móc cường hãn nhất, làm sao có thể bị những quyền lực tài phú cùng với vũ lực mạnh mẽ ảnh hưởng cho được?



- Mau dập tắt điếu thuốc đi!



Hứa Nhạc vừa vào tới bên trong căn biệt thự, một cô hầu tuổi cũng không lớn cho lắm đã phi thường tức giận, giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, cất cao giọng nhanh chóng nói.



-Úi!



Hứa Nhạc dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt điếu thuốc lá, quay đầu dáo dác xung quanh tìm kiếm cái gạt tàn thuốc, lại không thể nào tìm ra được cái thứ cần dùng trong đống đồ sứ xinh đẹp bày biện khắp nơi trong đại sảnh căn biệt thự sang trọng này.



- Thật sự là xin lỗi anh.



Chị Đồng từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy một màn này không khỏi nhíu mày lại. Cô ta chạy nhanh xuống, một phen đem cô nữ hầu trẻ tuổi, sớm đã bị tiểu thư nuông chiều đến mức trở nên có chút kiêu ngạo kia đuổi đi, sau đó quay sang nhìn Hứa Nhạc cười khổ nói:
- Mày rốt lại là muốn đi đâu cơ chứ?



Lý Duy cũng không có ngay lập tức trả lời vấn đề này của hắn, mà chỉ là nắm chặt chai bia, mỉm cười nhìn hắn, lâm vào trầm mặc.



Cái gã thủ lĩnh cô nhi năm xưa tại Phố Chung Lâu này, nhìn thấy thằng bạn nối khố từ nhỏ đã cùng lớn lên với mình, trong lòng thoáng im lặng nghĩ đến, so sánh với thời điểm còn ở tại Phố Chung Lâu, Hứa Nhạc càng ngày càng trở nên trầm mặc hơn nhiều. Tuy nói rằng ánh mắt sáng ngời cùng với nụ cười tủm tỉm kia vẫn không hề thay đổi, thế nhưng cuối cùng nghĩ đến vẫn cảm thấy hắn không còn giống như trước kia nữa.



Thời gian có thể thay đổi rất nhiều sự tình, thế nhưng mà có một số dấu vết ghi lại trên bờ cát cũng không thể nào làm cho phai mờ đi được.



Lý Duy im lặng suy nghĩ. Bản thân mình trước đây bị người ta bắt lấy, đem đến Bách Mộ Đại. Người đó rõ ràng là muốn dùng mình chỉ nhằm để uy hiếp Hứa Nhạc, thế nhưng cái tên tiểu tử lúc đó đang muốn che dấu hoàn toàn thân thế này, lại cũng không hề có ý vứt bỏ chính mình. Là một gã thiếu niên đã từng lăn lộn dưới đáy xã hội của Đại khu Đông Lâm, hơn nữa lại còn ở trong ngục hơn một năm trời, hắn chẳng biết đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh bội tín bội nghĩa, lừa anh phản em, những chuyện hắc ám dơ bẩn cùng cực... Hắn tự nhận nếu như bản thân mình đứng trên lập trường của Hứa Nhạc, hắn không thể nào làm được những chuyện như vậy, không một phen đâm cho đối phương một đao đã là tốt lắm rồi.



- Cái địa phương nhỏ bé kia tại Đông Lâm, bầu trời lúc nào cũng bị một đám bụi mịt mù che kín lại, ngay cả những vì sao cũng không thể nào nhìn thấy rõ, tự nhiên cũng không biết được cái thế giới này rộng lớn như thế nào.



Lý Duy phá vỡ sự trầm mặc, nhẹ giọng nói:



- Lần này tao bị đại nhân vật bắt đi, tuy nói rằng đã bị uất ức một phen... Nhưng mà tao chung quy cũng đã từng được đi đến Bách Mộ Đại... Chính là Bách Mộ Đại trong truyền thuyết đó...



Lý Duy cười hắc hắc tự giễu, mang theo vài phần cô đơn tịch mịch, vài phần bất bình nói:



- Mày cũng biết rõ ràng, đám tiểu tử lăn lộn trên Phố Chung Lâu chúng ta, đã có ai từng được rời khỏi Hà Tây Châu đâu? Ngay cả cái tên đầu lĩnh của Hắc Bang, dũng mãnh nhất trong đám giang hồ kia, cũng có từng đi ra khỏi Đông Lâm bao giờ? Đối với sự ra đi của mày... Ai có thể nói trước được rằng, một gã tiểu nhân vật như tao đây, cư nhiên lại có thể chạy đến Thủ Đô Tinh Quyển, thậm chí lại còn rời khỏi Liên Bang nữa chứ?