Gian Khách

Chương 375 : Uống một ly Hồng Tửu

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Ánh mắt của Hứa Nhạc chợt nheo chặt lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào hệ thống chắn cường độ cao màu đen bên ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa hồ như mờ đi, mãi vẫn nhìn chằm chằm vào khu vực chuyển giao không gian trống rỗng thần bí mà vĩnh viễn không có khả năng khám phá ra kia. Tuy rằng hắn biết rõ ràng rằng nếu như không có hệ thống chắn kim loại cường độ cao này, ánh mắt của mình hiện tại đã bị mù rồi, hơn nữa toàn bộ chiến hạm cũng đã bị bức xạ nguyên tử cực mạnh chấn cho nổ tung, thế nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế được tia hiếu kỳ mãnh liệt trong lòng mình.



Giáo sư Trầm lão trước kia trong những lần nói chuyện phiếm với hắn đã từng có nhắc qua, trên chiếc vương miện của giới khoa học thế giới có ba khỏa minh châu. Khỏa minh châu bên trái chính là cất giấu Tinh Vân lưu chuyển, đại biểu cho lĩnh vực vật lý thiên văn lớn không thể nào tưởng tượng nổi. Khỏa minh châu bên phải chính là cất giấu cấu tạo xạ tuyến thủy lưu phức hợp theo mô hình dạng xoắn ốc, đại biểu cho lĩnh vực vật lý lượng tử nhỏ đến không thể nào nhìn thấy và nắm bắt được. Còn trong khỏa minh châu ở chính giữa chính là không có bất cứ cái gì cả, đại biểu cho vật lý không gian, là một phạm trù trừu tượng. Thế nhưng vật lý không gian này chính là một phen đem khái niệm lớn cực đại của vũ trụ và khái niệm nhỏ cực tiểu của lượng tử kia liên hệ lại một chỗ với nhau.



Điều khiến cho kẻ khác thập phần tiếc nuối chính là, trong ba khỏa minh châu trên chiến vương miện của giới khoa học này, con người của Liên Bang đối với vật lý không gian chính là có sự hiếu biết ít ỏi nhất. Bọn họ ban đầu kế thừa những nghiên cứu truyền lại của các bậc tiền bố thiên tài, vận khí tương đối tốt, ở trong vũ trụ mờ mịt đã vô tình tìm kiếm ra được sự tồn tại của cái gọi là khu vực chuyển giao không gian vũ trụ. Sau đó bọn họ mới lợi dụng sự hiểu biết này, ngày nay Liên Bang có thể tính toán chính xác ra được cách kích phát hệ thống chuyển giao không gian cùng với các sử dụng tất cả các trị số của nó. Thế nhưng mọi người lại vẫn như cũ không có cách nào có thể đo đạc được, hoặc là suy đoán ra được bối cảnh hình thành cùng với tình huống thực tế bên trong những khu vực chuyển giao không gian, hay còn được gọi là thông đạo không gian này.



Sự hiểu biết của Liên Bang đối với vật lý không gian mãi mãi vẫn bị vây ở bên trong loại tình huống biết được một cách hiển nhiên như thế này, lại cũng không thể nào tìm ra được nguyên nhân hình thành cùng với nguyên tắc hoạt động của nó. Điều này đã cùng phát triển cùng lúc với sự ra đời của kỹ thuật khai thác năng lượng địa nhiệt, còn có nguyên tắc truyền tải năng lượng Tĩnh Nông tiên tiến vượt thời đại, là một trong những đề luận không có cách nào chứng minh được.



Đối với điều này, Giáo sư Trầm Lão cũng đã từng có một lời đánh giá cực kỳ tinh diệu: Vũ trụ không thể hỏi, lượng tử không thể đo lường, không gian không thể biết.



oOo



Không biết trải qua thời gian bao lâu, những chấn động cao tần của thân thể chiến hạm vũ trụ cuối cùng cũng đột nhiên chấm dứt. Hệ thống thanh âm cảnh báo điện tử hợp thành nhẹ nhàng thanh tú kia cũng giải trừ cảnh báo. Hệ thống vòng đai bảo hộ tự động trên tường đột nhiên mở ra, tự động thu lại vào trong các bức tường hợp kim phía sau. Đám quân nhân sĩ quan trên khu vực điều khiển cũng chấm dứt những lời bàn tán về chủ đề điện ảnh của mình, bắt đầu quay trở về với cương vị công tác của chính mình, cẩn thận theo dõi ba đại hệ thống trên chiến hạm, cùng với những số liệu thay đổi vượt qua hơn tám vạn con số khác nhau.



Ánh mắt vốn đang nheo chặt lại của Hứa Nhạc dần dần mở lớn ra. Bên ngoài cửa sổ đối diện hắn, hệ thống chắn hợp kim cường độ cao màu đen lúc này cũng đã biến mất không thấy đâu nữa. Những khỏa tinh cầu tịch liêu đã xuất hiện trở lại, huyền phù trong bối cảnh vũ trụ màu đen sâu thẳm. Tuy rằng hắn cũng không có nghiên cứu gì nhiều đối với những tinh đồ trong vũ trụ, thế nhưng dựa vào mật động hằng tinh bên trong phiến tinh vực này mà xem, chiến hạm vũ trụ này sau khi xuyên qua khu vực chuyển giao không gian B2, vẫn còn chưa đi đến lãnh thổ tinh hệ của Đại khu Tây Lâm. Sau khi nhảy sang phiến tinh vực này, cũng chỉ là mới đi được phân nửa chuyến hành trình mà thôi.



Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt lại, nhìn thấy đám quân nhân sĩ quan biểu tình nghiêm nghị đang không ngừng khống chế những số liệu của ba đại hệ thống chiến hạm, đột nhiên cảm thấy bản thân mình là một ngoại nhân ở trong khu vực này, quả thật có chút không thích hợp. Một cỗ cảm giác kỳ lạ không biết từ nơi nào chợt dũng mãnh tiến đến, khiến cho hắn cảm thấy một chút mỏi mệt nhàn nhạt. Hắn cúi đầu tiến hành nhập vào bản sổ tay điện tử, ghi chép lại những cảm tưởng trước đây của chính mình, sau đó im lặng rời khỏi khu vực điều khiển.



Ở trên chiến hạm vũ trụ không hề nghỉ ngơi, không hề nề hà đi thăm thú nghiên cứu khắp nơi, ngoại trừ cái bản năng nghề nghiệp của một Công Trình Sư xuất sắc ra, Hứa Nhạc còn muốn trông cậy vào việc mình không ngừng tập trung vào tính toán cùng với nghiên cứu, đem toàn bộ thời gian và tinh lực hoạt động tối đa, không cần suy nghĩ về cái vấn đề cực kỳ hoang đường kia nữa. Nhưng mà vào giờ phút này, hắn lại mới phát hiện ra tất cả hết thảy đều là vô ích cả. Bất luận là trong quá trình hắn làm bất cứ chuyện gì, kỳ thật là mãi ở trong tiềm thức vẫn luôn tự hỏi xem chuyện kia có phải là sự thật hay không.



Càng khiến cho hắn cảm thấy khó xử hơn nữa chính là, với năng lực suy nghĩ logic tinh vi của một gã Công Trình Sư xuất sắc, cùng với nghiên cứu cẩn thận suốt nhiều ngày như vậy, hắn không thể không thừa nhận, chuyện tình này thật sự không thể là sự thật được.



Năm đó trên khu vực hầm mỏ tại vùng ngoại ô Thủ phủ Hà Tây Châu tại Đại khu Đông Lâm, hắn đã từng chăm chú theo dõi từng hành động cử chỉ của cô thiếu nữ tóc tím trên chiếc TV xách tay cá nhân của mình, từng chảy nước mắt tuyên bố hùng hồn muốn lấy cô gái đó là vợ mình... Nhưng mà điều đó chỉ là sự hô hào tuyên bố nhàm chán càn rỡ của một gã thiếu niên cô nhi mà thôi. Còn việc chảy nước mắt bất quá cũng là bởi vì Phong đại thúc áp bức lao động trẻ em quá mức, bắt hắn ở trong phòng lắp ráp dưới hầm mỏ làm việc quá lâu gây ra hậu quả...



Thời gian trôi qua, sáu năm sau thì sao? Ai có thể ngờ được một lời nói tuyên bố hùng hồn mà nhàm chán kia, hiện tại dường như tựa hồ có thể biến thành sự thật... Hứa Nhạc tựa lưng vào vách tường, nhẹ nhàng châm một điếu thuốc lá hiệu ba số 7, nheo mắt lại suy nghĩ về cuộc đời không thể nào lường trước được của kiếp này. Biểu tình của hắn trên mặt tuy rằng vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng sớm đã rơi lệ khóc thầm rồi.



oOo
- Cứ hỏi đi.



Giản Thủy Nhi tò mò nhìn hắn, nói.



- Cô... cùng với Quân đội Liên Bang, rốt cuộc đến tột cùng là có quan hệ gì?



Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, không chút nào che giấu sự nghi hoặc cùng với tò mò trên mặt mình.



Bộ Quốc Phòng biến thân trở thành Phòng môi giới hôn nhân cực kỳ chuyên nghiệp, ngay cả chiến hạm vũ trụ thế hệ mới nhất cũng đặc biệt điều đến cấp cho Giản Thủy Nhi sử dụng. Dựa vào rất nhiều những chi tiết mà hắn có thể tiếp xúc cùng với biết được, Hứa Nhạc sớm đã có sự hoài nghi đặc biệt đối với bối cảnh phía sau của Giản Thủy Nhi. Nhưng mà theo như hắn biết, trong cao tầng của Quân đội Liên Bang, cũng không có vị đại lão nào có họ Giản nữa. Trong những năm gần đây, trong giới quan chức cao cấp của Chính phủ Liên Bang cũng tựa hồ không hề có nhân vật nào phù hợp với thân thế đặc biệt này cả, cho nên hắn suy nghĩ không biết bao nhiêu lần rồi mà cũng không thể giải đáp được vấn đề này.



- Chuyện này rất quan trọng hay sao?



Giản Thủy Nhi cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm lại hắn. Tuy rằng cô ta cũng biết rõ ràng rằng gắn là gã quân nhân sĩ quan được Quân đội Liên Bang đặc biệt chú trọng bồi dưỡng, lại được đạt được sự tán thưởng của nhân vật đặc thù nào đó... Nhưng mà từ thuở nhỏ đã sớm gánh vác những áp lực về thân thế cực lớn của mình, thế nhưng vẫn như cũ khiến nàng ta đối với những câu hỏi về phương diện này cũng có chút mẫn cảm.



Hứa Nhạc cúi đầu nhìn xuống thứ Hồng Tửu ở trong cái ly trên tay của mình, thầm nghĩ rằng nếu như chỉ là bằng hữu bình thường thôi, tự nhiên cũng không cần phải hỏi đến vấn đề này, vấn đề là, nếu như đã nói có một vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang được hàng ngàn vạn người sùng bái này trở thành bằng hữu, như vậy mức độ khó khăn cũng hoàn toàn không thua gì việc trở thành cái lưng gánh vác cho những công việc khó nói ra của Thi Thanh Hải cùng với Thai Chi Nguyên, hai gã gia hỏa lúc nào cũng tràn đầy rắc rối kia. Mà nếu như thật sự là tiếp cận cô gái thiếu nữ này, thì bối cảnh của cô ‘bạn gái’ bất đắc dĩ này, hắn đương nhiên là phải đặc biệt tập trung điều tra kỹ càng rồi.



Hắn chợt ngẩng đầu lên, trong đầu chợt nhớ đến ngày hôm trước đối phương đã ngay lập tức thu hồi lại câu nói khẳng định sự ‘tiếp cận’ kia, không chịu thừa nhận chuyện này, hắn tự nhiên cũng không có mặt mũi nữa mà tiếp tục đi hỏi lại vấn đề này. Hắn chỉ là trầm mặc lặng lẽ uống một ngụm rượu Kiết Đồng, cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng cùng với cảm giác có chút cay cay, nồng nồng, cũng không biết nên nói cái gì cho đúng.



Sự trầm mặc trong phòng khiến cho không khí thoáng có chút khác thường. Giản Thủy Nhi thoáng xoay người lại, trở thành tựa hẳn nửa người lên trên chiếc ghế bành, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc màu tím thanh tú, nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trước mặt, nhìn qua giống như là an nhiên tự tại, thế nhưng trên thực tế tâm tình cũng có chút khẩn trương. Lúc này nàng ta mới nhận ra rằng, lời khuyên bảo của Chị Đồng quả thật là không sai chút nào, loại sự tình này, nếu như muốn khai mở vấn đề quả thật không dễ dàng chút nào.



Trái tim của Hứa Nhạc đập so với Giản Thủy Nhi còn nhanh hơn rất nhiều. Ở trong bối cảnh tinh cầu vũ trụ lạnh lùng, trong trẻo cùng với trầm mặc như thế này, lại có thể cùng với một vị thiếu nữ vốn là tình nhân trong mộng từ thời thơ ấu của mình vừa nhẹ nhàng trò chuyện, vừa nhẹ nhàng nhấm nháp loại rượu ngon quý báu như thế này, ngoại trừ việc dùng hình tượng giấc mộng thiên thai ra, còn có thể nói thế nào được nữa chứ? Hắn có thể nào không khẩn trương được đây?



Huống chi hiện tại trong lòng của đôi nam nữ trẻ tuổi này biết rất rõ ràng, các đám đại nhân vật, đám trưởng bối trong nhà kia đã an bài chuyến hành trình đến Tây Lâm vô cùng cổ quái như thế này, đến tột cùng là vì cái gì, tự nhiên trong lòng càng thêm xấu hổ hơn nhiều. Trầm mặc uống rượu, trên gương mặt trắng mịn màng như phấn nộn của Giản Thủy Nhi chợt dâng lên một tầng hồng phớt nhàn nhạt, cũng không biết là do xấu hổ hay là do uống rượu.



Nhưng nói ra thì cũng thật là kỳ diệu, hai con người với tâm trí cực kỳ cường hãn này, lại dùng cảm giác trầm mặc cùng với việc uống rượu đơn điệu mà trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất này của bọn họ. Cảm giác xấu hổ khó nói kỳ thật lại biến thành một loại chất xúc tác nào đó, khiến cho hai người dần dần trở nên thả lỏng hơn nhiều, sự quen thuộc giữa hai người dần dần trở nên nồng đậm hơn một chút.