Gian Khách

Chương 385 : Cô nhỏ của lý gia

Ngày đăng: 01:16 19/04/20


Vị thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang kia vẫn tiếp tục ngồi bên ngoài cửa sổ. Cặp lông mi dài dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng phát ra một chút ánh sáng khiến người khác có cảm giác mê muội. Cô ta thinh thoảng mới khẽ chóp mắt một cái, nhìn qua giống như là đang ngủ vậy.



Nhưng mà khi Lý Phong đứng im sau lưng cô ta một lát, cô thiếu nữ này mới khẽ vươn tay ra, với tới cái đĩa bánh ăn vặt để trên bàn bên cạnh, lấy ra một cái bánh trứng gà, đưa lên trên cặp môi xinh xắn, cắn nhẹ một cái nhẹ nhàng nhai. Cô ta khẽ nhíu mày lại, nói:



Tôi cũng không phải là quân nhân, ở trước mặt tôi cũng đừng làm ra bộ dáng này!



Cũng là do quy củ trong nhà cả thôi... Cô từ thuở nhỏ đã là rời khỏi nhà ra ngoài, nhưng mà ông nội lại còn vui mừng không nhịn được, cứ khen cô mạnh mẽ quyết đoán.



Lý Phong gỡ xuống cái mũ quân dụng của mình, vô cùng quy quy củ củ ngồi xuống ghế, nhìn về phía cô thiếu nữ đang ngồi bên cạnh cửa sổ kia, có chút khẩn trương, nhẹ giọng giải thích, nói:



Lúc người trong nhà báo cho tôi biết là cô sắp đến đây, tôi đang chấp hành nhiệm vụ bên ngoài. Hôm trước mới trở về, tiền tuyến vừa báo lại, tôi nhận được tin liền chạy đến đây, cho nên có chút chậm trễ.



Những người trong gia tộc ven bờ hồ Phí Thành kia quả thật cũng không nhiều lắm, Giản Thủy Nhi thì lại ở lúc trước khi tròn mười hai tuổi cũng liền rời khỏi nơi đó, bắt đầu những chuỗi ngày sống độc lập của mình. Chỉ cần những lúc nào có cơ hội, ông cháu ba đời của Lý Gia kia sẽ luôn tìm mọi cách đề tụ họp lại, nhất là những cơ hội hiếm hoi khi mà Lý Phong từ tiền tuyến trở về thăm nhà.



Điều khiến cho cả đời Lý Phong thương cảm nhất chính là, cái cô thiếu nữ ngồi bên cửa sổ kia tuy rằng so với mình chỉ có lớn hơn có một tuổi lẻ mấy tháng, thế nhưng cũng chính là trường bối của mình Bản thân mình mỗi lần nhìn thấy cô ta liền phải cung cung kính kính gọi cô ta một tiếng cô nhỏ.



Trong gia tộc bên bờ hồ kia, người được vị lão nhân gia kia thương yêu chiều chuộng nhất, cũng không phải là gã thiếu niên tráng kiện khủng bố Lý Phong hắn, mà chính là cái cô thiếu nữ tóc tím này. Từ nhỏ đã tập thành thói quen, khiến cho Lý Phong, kẻ trời không sợ, đất không sợ này, mỗi khi ở trước mặt của cô nhỏ Giản Thủy Nhi này, đều sẽ có một loại cảm giác kỳ lạ không được tự nhiên.



Gần đây bên phía Quân đội có hành động lớn. Tối hôm nay tôi còn phải quay trở về tiền tuyến rồi, ở lại với cô một chút là phải đi!



Lý Phong nói:



Cô nhỏ, chuyện tình ngày hôm nay là do tôi xử lý không tốt, cô ngàn lần vạn lần hãy tha lỗi cho tôi!



Giản Thủy Nhi khẽ buông quyển sách đang đọc xuống, tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, vươn tay đẩy cái đĩa bánh trứng gã khá to về phía hắn, gay gắt nói:



Tối ngày cũng chỉ biết đánh đánh giết giết. Những chuyện tình đơn giản như thế này, trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Chung phu nhân chẳng phải là có thể giải quyết ổn thỏa rồi sao? Cho dù anh không có mặt mũi đi nhờ vả người ta, nhờ lão đầu tử ở nhà lên tiếng một cái cũng có thể giải quyết xong mà.



Nói ra thì cũng thật kỳ diệu, vị thiếu nữ chỉ vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi tuổi không bao lâu này, lại dùng một câu nói tràn ngập cảm giác như trưởng bối răn dạy kẻ giết người vô số Lý Cuồng Nhân này, thế nhưng lại cũng không hề có bất cứ cảm giác hoang đường nào, mà ngược lại còn có vẻ vô cùng tự nhiên và thân thiết.



Cô chưa có nghe nói cái gã Nhị công tử Chung Gia kia ăn nói khó nghe như thế nào đâu. May mắn người đến đây mở buổi biểu diễn ủy lạo quân đội lần này, lại bị hắn điên cuồng theo đuổi chính là cô, chứ nếu đổi thành một vị minh tinh nào khác, hiện tại chắc đã rơi vào độc thủ của hắn rồi...


Hứa Nhạc đem cái tàn thuốc đã tắt khẽ xoay nhẹ trong lòng bàn tay, nhẹ giọng trả lời.



Lý Phong xoay người rời đi. Ánh mặt trời của Tây Lâm chiếu rọi lên trên khuôn mặt có chút ngây thơ của vị Trung Tá thiếu niên này, lại chiếu rọi ra vài phần phẫn nộ cùng với không thế nhẫn nhịn nỗi, không cách nào che dấu được.



oOo



Trên chiếc xe quân dụng chạy nhanh hướng về khu căn cứ Trường Phong, ba gã quân nhân sĩ quan lúc nào cùng đi theo bên cạnh Lý Phong, quả thật cũng không quá mức e ngại hắn. Ba người nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ khó coi của hắn, lên tiếng hỏi:



Trung Tá, chuyện gì khiến cho anh phải phiền não đến như vậy?



Bắt tôi phải kêu tên kia là tiểu thúc, tôi đã tức không chịu nổi rồi...



Lý Phong cau chặt cặp mày, lạnh giọng nói:



Sau này lại có thể phải gọi hắn một tiếng dượng nhỏ, tôi thật sự là hận không thể ngay lập tức làm thịt hắn mà!



oOo



Hứa Nhạc quả thật cần phải có chút thời gian để mà tiêu hóa được cái bí mật kinh thiên động địa kia. Cho nên hắn mới trực tiếp quay trở lại phòng của mình, bật vòi tắm một trận nước nóng, sau đó mới bắt đầu ngồi ở đầu giường của mình ngẫm nghĩ.



Giản Thủy Nhi, cô gái thần tượng quốc dân Liên Bang, được sự kính yêu của hàng ngàn hàng vạn công dân Liên Bang kia, lại là thân thích của vị Quân Thần Lý Thất Phu Liên Bang. Cái tin tức này nếu một khi bị người khác tiết lộ ra, tuyệt đối sẽ gây nên một cơn bão cấp mười, thậm chí còn có thể tạo thành một trận Sóng Thần khủng bố nữa.



Đối với Hứa Nhạc mà nói, cái chân tướng này khẳng định là khiến cho hắn cực kỳ rung động. Mà cái sự thật Giản Thủy Nhi chính là cô con gái ruột của Phong đại thúc còn lưu lại trên thế gian này, điều này lại càng khiến cho hắn cảm thấy bối rối cùng với mờ mịt không thế tưởng tượng nổi.



Đúng lúc này thì có người nào đó gõ cửa phòng hắn mấy cái. Hắn dùng cái khăn mặt mạnh mẽ lau khô mớ tóc trên đầu, cũng như mạnh mẽ áp chế cảm xúc tình tự trong lòng mình, mở miệng nói:



Mời vào!



Bạch Ngọc Lan khẽ đẩy cửa bước vào. Hắn nhạy cảm phát hiện ra trạng thái của Hứa Nhạc tựa hồ như có chút vấn đề gì đó, thế nhưng cũng không có lên tiếng hỏi, chỉ là thoáng nhẹ giọng, cất tiếng nói ôn nhu:



Quá trình điều tra đã chấm dứt, báo cáo cũng đã gửi về cho Bộ Quốc Phòng rồi.