Gian Khách
Chương 389 : Tin tức chấn động
Ngày đăng: 01:17 19/04/20
Mãi cho đến khi buổi họp báo tuyên bố tin tức chính thức kết thúc, cũng đều không có phát sinh ra những chuyện tình mà Hứa Nhạc lo lắng. Lúc này đang ở xa quê nhà, mặc dù có Quân đội Liên Bang toàn lực phối hợp, thế nhưng nếu chỉ dựa vào mười mấy tay súng của đám nhân viên Tiểu đội 7 này, nghĩ muốn khống chế hoàn toàn cả tòa khách sạn rộng lớn, dập tắt toàn bộ các nguy hiểm có khả năng phát sinh, là một chuyện vô cùng khó khăn, hắn nhất định phải rất cẩn thận.
Lúc này trên bục phát biểu, vị Trần Thiếu Tướng, người phụ trách công tác tuyên truyền của Quân khu IV, vừa mới chấm dứt bài phát biểu dài dòng của mình, tràn ngập nhiệt huyết, những lời nói xốc dậy tinh thần của những người bên dưới, thậm chí ngay cả những gã phóng viên quân sự bình thường vốn rất đanh đá chua ngoa cũng bởi vì những lời nói của ông ta mà nhiệt huyết dâng trào, hận không thể ngay lập tức lao đến tiền tuyến, chứng kiến cảnh Quân đội Liên Bang như thế nào lôi đầu đám chiến sĩ Quân viễn chinh của Đế Quốc đang co đầu rút cổ còn sót lại trên các tinh cầu chiến tuyến, giống như lá mùa thu, một tay quét sạch sẽ khỏi lãnh thổ của Liên Bang.
Ngay sau đó Giản Thủy Nhi đứng lên, phát biểu mấy câu gì đó về cảm tưởng của minh khi đi đến Tây Lâm. Lúc này đột nhiên có người chú ý đến, những phóng viên ký giả ở phía dưới bục họp báo tựa hồ như đã trực tiếp quay ống kính sang chụp hình Hứa Nhạc. Hơn nữa những người bắt đầu chụp hình cũng càng ngày càng nhiều hơn.
Hứa Nhạc vẫn như cũ đeo một cặp kính râm, vẻ mặt không chút biểu tình, để mặc cho đám phóng viên ký giả này quay chụp cũng không nói tiếng nào. Thế nhưng trong lòng của hắn lại dâng lên một sự nghi hoặc thật lớn, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi? Bản thân mình cũng chỉ là một gã Chủ quản An toàn, đối diện với những trường hợp đông người phức tạp như thế này, khẳng định luôn không thể nào rời khỏi bên cạnh của Giản Thủy Nhi, vậy thì có lý do gì để mà chụp hình hắn cơ chứ?
Ngay trước lúc vị chủ trì chính thức tuyên bố buổi họp báo lần này chấm dứt, đột nhiên các phóng viên ký giả săn tin của Quân đội Liên Bang, từ đầu đến giờ vẫn luôn luôn cực kỳ trân trọng đối với Giản Thủy Nhi, đột nhiên rốt cuộc cũng thu hết can đảm, phá vỡ sự kính trọng bình thường, đưa tay chỉ về phía Hứa Nhạc đang trầm mặc đứng ở một góc cách đó không xa, thần tình nghiêm túc hỏi:
- Tiểu thư Giản Thủy Nhi, xin hãy tha thứ cho sự mạo muội của chúng tôi. Nhưng mà chúng tôi thật sự muốn biết là, vị tiên sinh này… đến tột cùng là có quan hệ gì với cô vậy?
Thần kinh của Hứa Nhạc cho dù có cứng rắn đến mức nào đi chăng nữa, đột nhiên trở thành đối tượng được cả ngàn người chú mục đến, vẫn như cũ có chút không khống chế được, toàn thân chợt toát mồ hôi lạnh.
Vị Trần Thiếu Tướng đang đứng trên bục phát biểu lúc này chợt nhăn tít cặp mày lại, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mấy gã phóng viên, ký giả này đã điều tra ra được thân phận thật sự của vị Trung Tá Hứa Nhạc này rồi sao?
Những người không rõ nội tình thì chỉ tò mò về vấn đề của người đồng hành của Giản Thủy Nhi mà thôi. Còn đám người trong đội công tác biểu diễn cùng với đám nhân viên của Tiểu đội 7 thì lại là cực kỳ tò mò về mối quan hệ thật sự giữa hai người. Còn đám phóng viên ký giả moi tin tức kia thì lại cực kỳ tò mò đối với câu trả lời mà Giản Thủy Nhi sắp sửa đưa ra.
Đương nhiên, theo như suy nghĩ của bọn họ, thì vị thiếu nữ thần tượng quốc dân này sẽ giống như các đại minh tinh bình thường khác, dùng vẻ mặt đáng yêu thân thiết, trả lời rằng bí mật không thể tiết lộ… Cho nên khi tất cả mọi người nghe được câu trả lời chân thật của Giản Thủy Nhi, bên trong căn phòng họp báo đúng là vang lên một tràng tiếng kêu thảng thốt, sợ hãi cùng với không thể nào tin nổi.
Giản Thủy Nhi mở to cặp mắt trong vắt, sau khi thoáng liếc nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng ngây người ở đó, quay lại nhìn về phía mấy vị phóng viên ký giả bên dưới, nở nụ cười khẽ sau đó mới nghiêm túc trả lời:
- Anh ấy là bạn thân của tôi!
o0o
Đại khách sạn Kim Tinh vốn là sản nghiệp của Quân đội Liên Bang, Quân khu IV đã phái rất nhiều quân nhân đến giữ gìn trật tự. May mắn là như thế nên mới có thể chắn lại được đám phóng viên ký giả, sớm bị câu trả lời của Giản Thủy Nhi làm cho rối loạn còn hơn cả lúc nghe được tin tức Chiến tranh Thế giới lần thứ 4 xảy ra, chặn bọn họ ở bên ngoài hành lang. Đám phóng viên ký giả hỗn loạn kia chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng dáng của gã nam nhân đeo cặp kính râm thần bí cùng với Giản Thủy Nhi dần dần biến mất phía sau góc hành lang, máy ảnh trên tay vẫn không ngừng chớp sáng liên tục.
- Tôi thật sự rất muốn gọi một cú điện thoại về nhà, hỏi cho rõ ràng xem ông ta đang muốn làm gì!
Hứa Nhạc bản thân chính là đệ tử duy nhất của Phong Dư, lão nhân gia kia liền cực kỳ xem trọng cùng với yêu thương hắn. Hắn có thể tưởng tượng được, lão nhân gia mấy năm nay sủng ái Giản Thủy Nhi đến mức như thế nào, có lẽ cũng sẽ vô cùng quan tâm đến đại sự cả đời của Giản Thủy Nhi. Nhưng mà… dù sao ông ta đường đường cũng là Quân Thần của Liên Bang, như thế nào lại đích thân tự mình quan tâm đến nhưng chuyện cỏn con này cơ chứ?
o0o
Lúc này bên ngoài cổng Đại khách sạn Kim Tinh đã tràn ngập những ‘súng dài pháo ngắn’, đương nhiên là chỉ các ống kính chụp ảnh cùng với micro của đám phóng viên ký giả đứng tràn ngập ở đó. Tuy rằng nơi này là sản nghiệp của Quân đội Liên Bang, ngoài cổng lúc nào cũng canh gác sâm nghiêm, thế nhưng đối phương lợi dụng quyền tự do tin tức, khiến cho đám quân nhân sĩ quan của Quân khu Tây Lâm cũng không có khả năng đem đám phóng viên ký giả này toàn bộ đuổi đi.
Ở dưới tình huống nhạy cảm như thế này, buổi ăn khuya món chân dê nướng vốn đã sắp xếp trước, tự nhiên cũng tan thành bọt nước. Ngay đúng mười một giờ khuya đêm hôm đó, đoàn xe chuyên dụng của cuộc hành trình lần này đã chuẩn bị sẵn sàng, đậu tại bãi đậu xe ngầm của Đại khách sạn Kim Tinh. Chỉ cần Giản Thủy Nhi cùng với những người trong đoàn biểu diễn đi xuống, là sẽ lập tức xuất phát trở về khu Căn cứ quân sự Trường Phong.
Nhưng mà một hồi tin tức chấn động này, cũng không có khả năng dễ dàng bình ổn lại như vậy. Ngay chỗ cửa sau của Đại khách sạn, đã có hàng hà sa số những chiếc camera, không ngừng chỉa thẳng vào Giản Thủy Nhi và Hứa Nhạc, đi ngay phía sau lưng cô ta.
Đám phóng viên của các Ban Tin tức truyền thông Đài truyền hình thường trú tại Tây Lâm, lúc này trên cơ bản đa phần đều đã chạy ra tiền tuyến, thực hiện các bài phóng sự Quân đội rồi. Những gã phóng viên văn hóa ở tại Thủ Đô Tinh Quyển, lúc này lại vẫn như cũ còn đang đau đầu nhức óc truy tìm thân phận thật sự của gã nam nhân thần bí được Giản Thủy Nhi ôm trên bờ biển. Chỉ có mấy gã phóng viên quân sự tại Tây Lâm này là có được ưu thế tự nhiên, sớm đã cực kỳ linh mẫn chạy đến đây tiến hành phỏng vấn trực tiếp.
Mấy cái đầu micro lúc này đã phóng tới sát mặt của Hứa Nhạc, suýt chút nữa một phen gạt luôn cái kính râm trên mặt của hắn xuống đất. Hắn cùng với các nhân viên của Tiểu đội 7 đem Giản Thủy Nhi che chắn lại ở giữa đội hình, thế nhưng lại quên mất rằng bản thân mình hiện tại cũng là một trong hai nhân vật chính của hồi tin tức khủng bố này, cho nên không khỏi cũng có chút chật vật.
- Xin hỏi, ngài có phải là Trung Tá Hứa Nhạc hay không?
- Xin lỗi không thể trả lời!
Hứa Nhạc thoáng có chút chật vật dựa theo những gì Chị Đồng đã phân phó mà trả lời cho đám phóng viên ký giả. Tâm tình hắn lại bởi vì chuyện đám phóng viên ký giả này có thể nhận ra được thân phận thật sự của hắn mà cảm thấy khiếp sợ.
Ánh mắt của hắn phía sau cặp kính râm cũng càng ngày càng nheo chặt lại. Trong mơ hồ, hắn dường như đã nắm bắt được một chút dụng ý thật sự của việc Quân đội Liên Bang cùng với vị lão nhân gia kia cố tình chế tạo ra hồi tin tức lần này.
Hiện tại Liên Bang, điều cần thiết nhất là cái gì cơ chứ?