Gian Khách

Chương 139 : Người Tây Lâm lo lắng

Ngày đăng: 01:13 19/04/20


“Khu 38 điện lưu thất thoát dị thường, mời xem xét.”



Trong phòng điều khiển của thuyền trưởng phi thuyền thương mại Cổ Chung Hào, vang lên thanh âm không một tia cảm xúc nào của máy tính điều khiển. Vị thuyền trưởng mập mạp lại giống như là không hề nghe thấy vậy, cầm chặt ly cà phê trong tay ép sát lên bụng, dùng một loại ngữ khí như người bệnh tâm thần lẩm bẩm:



- Chạy đâu rồi? Chạy đâu rồi?



Phi thuyền vũ trụ đã rời khỏi đại khu Đông Lâm đã hơn được một tháng. Mà chính trong một tháng này, vị thuyền trưởng tiên sinh vốn có thể hình mập mạp lúc này rõ ràng gầy sọm hẳn đi. Nhất là cặp mắt của hắn đã có thêm một vòng đen thui bao quanh. Nhìn qua vẻ tiều tụy dị thường của hắn, xem ra ly cà phên trong tay kia cũng không mang đến cho hắn quá nhiều tác dụng hỗ trợ.



- Khu 38 có phát sinh tình huống dị thường.



Máy tính điều khiển cũng không có lặp lại cảnh báo, thanh âm phát ra lúc này là của vị thư ký của thuyền trưởng tiên sinh. Vụ trung niên nhân này thật cẩn thận nhìn chăm chú vào ông sếp của mình, khẽ hấp háy mắt một cái, nói:



- Có nên phái kỹ thuật viên đến đó xem xét tình hình một chút hay không?



- Xem, xem, xem... cái rắm!



Vị thuyền trưởng bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên giống như là đang ngồi trên đống lửa vậy, chỉ tay vào mặt gã thư ký chửi rủa:



- Lão tử mặc kệ khu 38 có con mẹ gì, lão tử mặc kệ khu 27 có cái rắm gì. Lão tử muốn mọi người phải đi tìm tiểu thư! Tìm tiểu thư! Con mẹ nó, tìm cái gì mà lâu như thế? Đến bây giờ vẫn còn chưa có tìm ra!



Rất rõ ràng, viên thư ký cũng không phải là lần đầu tiên đón nhận cơn lửa giận của thuyền trưởng tiên sinh, cho nên hắn cũng vẫn như cũ bình tĩnh, tâm tư trầm ổn. Im lặng một chút, bình tĩnh trả lời:
- Có bị anh làm cho sợ không? Từ nay về sau anh sẽ không khóc nữa.



Hắn là người nói là làm, nếu ông chủ đã rời xa, bất luận hắn sống chết, chính mình cứ chìm sâu vào trong loại cảm xúc này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Hắn chỉ chôn sâu phần ký ức kia vào lòng, sau đó cố gắng trải qua cuộc sống về sau của mình. Từ thời khắc này trở về sau, Hứa Nhạc rất hiếm khi nào khóc, mãi cho đến rất nhiều năm về sau, trong trận mưa trong rừng kia.



Con chip trung tâm điều khiển con robot M02 kia đã sớm bị hỏng, tuyệt đại bộ phận chức năng đều đã mất hết hiệu lực. Hứa Nhạc đương nhiên sẽ không có hi vọng xa vời là trong hoàn cảnh như vậy đem con chip đó sửa chữa lại cho hoàn hảo. Hắn chỉ là dùng một số biện pháp tạm thời, ngắt đi hệ thống báo nguy hiểm của con robot, thử nghiệm một chút tính năng truyền lực xem còn tốt hay không. Lúc này con robot rốt cuộc cũng có thể thông qua quá trình kiểm tra khởi động. Hắn đương nhiên hưng phấn muốn thử nghiệm thêm một chút nữa, có chút khó khăn chui qua cửa khoang điều khiển nhảy vào bên trong, dựa theo bản hướng dẫn, cũng không quá khó khăn đã tìm ra được bàn điều khiển.



Hứa Nhạc thật cẩn thận đưa cánh tay gắn vào hệ thống cố định, mười ngón tay đặt lên phần cố định bàn tay, bộ phận mô phỏng động tác cho robot. Ngay sau đó hắn thất vọng phát hiện, mặc dù thiết bị truyền lực con robot này tựa hồ có thể dùng, nhưng mà tín hiệu đưa vào thiết bị lại giống như là lúc có lúc không. Chính xác mà nói, bộ phận mô phỏng động tác robot cùng với hệ thống con chip điều khiển mà hắn lắp đặt dường như không thể nào kết nối liên hệ. Bất luận là hắn thử nghiệm cách nào đi nữa, toàn bộ con robot vẫn như cũ không nhúc nhích.



Dưới tình huống không còn cách nào khác, hắn đành phải chuyển sang hệ thống thực tế, đem dụng cụ truyền cảm trực tiếp gắn lên trên cơ thể của mình. Loại hệ thống này hiện nay đã cơ bản bị loại bỏ. Bởi vì các khoa học gia sau khi tiến hành nghiên cứu đã khẳng định, bất luận thân thể nhân loại có được huấn luyện cẩn thận đến thế nào đia nữa, tốc độ phản ứng thể hiện qua hệ thống truyền động thực tế này vẫn vô cùng chậm chạp. Hơn nữa phương thức khống chế loại này cần phải tiêu hao thể lực quá lớn, bất luận kẻ nào cũng không thể sử dụng phương thức này trong một khoảng thời gian dài để điều khiển robot. Nhưng mà do được thiết kế tại thời điểm mấy trăm năm trước, nên con M02 này vẫn còn được giữ lại hệ thống vô dụng này. Dù sao chỉ cần khiến con robot nhúc nhích được ngón tay một chút thôi, Hứa Nhạc cũng không ngại tốn chút sức.



Ngay khi thiết bị truyền động thực tế vừa mang lên người, quả thật rất dày rất nặng, Hứa Nhạc cau mày, phát hiện có thể bởi vì con robot đã bị hư hỏng quá lâu rồi, nên hệ thống truyền cảm thực tế cũng có vấn đề. Hệ thống thần kinh của hắn chỉ huy động tác cơ thể, nhưng cũng không có cách nào khiến cho con robot này có thể nhúc nhích được chút nào. Đột nhiên linh quang chợt lóe, hay là phản ứng theo bản năng gì đó, Hứa Nhạc nhắm mắt ngưng thần, phần eo nhất thời run rẩy lên, một luồng sức mạnh thật lớn từ trên thắt lưng hắn chuyển dần lên bụng, trực tiếp truyền thẳng lên trên hai cánh tay, sau đó hắn hét lên một tiếng đau đớn, giơ hai tay lên.



Giống y như đúc với động tác của hắn, con robot rách nát M02 đột nhiên phát ra một loạt thanh âm ken két chói tay, chậm rãi giơ hai tay lên.



Dưới ánh mắt kinh hỉ nhìn chăm chú của hai thiếu niên, con robot chầm chậm bước về phía trước. Ngay sau đó...



Ầm ầm... sập!!!



Sau một tiếng nổ lớn, con robot M02 đứng trước mặt cô bé mặc áo trắng, đột ngột vỡ thành mấy chục mảnh linh kiện kim loại cùng vài làn khói trắng nhàn nhạt.