Gian Khách

Chương 393 : Cành táo gai trong Hoàng cung

Ngày đăng: 01:17 19/04/20


Tướng quân An Bố Lý im lặng lắng nghe một lát, lại quay lại nói chuyện mấy câu với gã quân nhân sĩ quan vừa thẩm vấn hắn xong, thoáng mỉm cười nhìn về phía gã lính trinh sát của Liên Bang, nói:



- Quân đội Đế Quốc chúng ta, cho đến bây giờ cũng chưa từng có tù binh. Phải biết rằng, người Đế Quốc chúng ta không có dư thừa lương thực!



Trên mặt của tên lính trinh sát Liên Bang kia hiện lên một vẻ mặt vô cùng kiên cường bất khuất, hắn một chân đạp mạnh lên trên mặt đất, cố gắng đứng lên. Thế nhưng hắn vẫn chưa có hoàn toàn đứng thẳng người dậy, một tiếng súng đã giòn tan vang lên… Tên lính trinh sát Liên Bang đầu đẫm máu tươi, nặng nề ngã sấp xuống phía trước, chìm nửa người trên tầng tuyết trắng.



Tướng quân An Bố Lý vốn cũng không có nhìn một màn vốn vô cùng quen thuộc này. Ông ta từ sớm đã chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa mỉm cười, quay đầu lại hỏi mấy gã lính hậu cần:



- Tối nay ăn cái gì vậy? Ta xem con thỏ rừng vừa rồi cũng không tệ đâu.



Còn chưa kịp tiến vào bên trong căn cứ, trong cặp mắt màu nâu sẫm của vị lão Tướng quân này chợt hiện lên một tia run sợ. Bởi vì ông ta phát hiện ra, lúc này gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn cùng với đám người bên trong phòng chỉ huy, lúc này cũng đã đi ra bên ngoài khu căn cứ, tựa hồ như là đang chờ đợi mình.



- Có quân tình khẩn cấp!



Gã quân nhân sĩ quan Nặc Mạn đưa ra một bộ văn kiện điện tử có đóng dấu tuyệt mật bên ngoài.



Lão Tướng quân An Bố Lý hai mắt mở lớn, biểu tình cực kỳ âm trầm, bàn tay già nua đang nắm bộ văn kiện điện tử kia khẽ run rẩy, trầm giọng nói:



- Đám Quân Bộ kia từ lúc nào có được cái quyền động tay động chân, ra lệnh hành động quân sự cho Quân viễn chinh Đế Quốc vậy? Toàn là một đám ngu xuẩn cả!



Gã sĩ quan Nặc Mạn kia lúc này sớm đã quên luôn cơn ho khan của mình, thoáng có chút bất lực, khiếp sợ nói:



- Cái này… Là Thánh chỉ của Hoàng đế Bệ hạ!



Khoảng cách giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, có hai cái thông đạo không gian tự nhiên, phân biệt là Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý.



Rất nhiều năm trước đây, khi xã hội Liên Bang tiến hàng tăng cường khai phá Đại khu Tây Lâm, đồng thời, những chiếc phi thuyền khai phá của Cục Hiến Chương cử đi dò tìm ở những tinh vực xa xôi hơn, đã vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra có hai khoảng chuyển giao không gian, ẩn chứa năng lượng vô cùng mênh mông. Trải qua sự tính toán vô cùng lâu dài của Máy vi tính Trung ương, đã đưa ra một cái kết luận, có lẽ là sau khi xuyên qua được hai khoảng chuyển giao không gian mới này, sẽ là một cái Tinh vực mới. Liên Bang lúc bấy giờ đã đặt tên cho cái Tinh vực chưa thể khám phá này là Tinh vực Tả Thiên.



Đối với xã hội Liên Bang, một xã hội luôn chú trọng chậm rãi phát triển, không có nôn nóng muốn khuếch trương lãnh thổ mà nói, Tinh vực Tả Thiên là một cái thế giới mới vô cùng xa xôi cùng với lạ lẫm. Dù cho cưỡi trên những chiếc phi thuyền thám hiểm tiên tiến nhất, tốc độ cao nhất của Liên Bang, cũng cần phải bay liên tục suốt thời gian bốn năm, mới có khả năng đi đến bên giới của cái Tinh vực kia. Trên thực tế nhân loại Liên Bang đã từng hướng về cái thế giới mới kia, phóng ra vô số những phi thuyền thám hiểm, tìm cách xuyên qua hai khoảng chuyển giao không gian đó, thế nhưng cuối cùng toàn bộ cũng đều là biến mất vô tung vô ảnh, tuyệt không hề phản hồi về bất cứ tin tức hữu dụng nào cả.



Trong cái mảnh Tinh vực mênh mông này tràn ngập vô số các nguy hiểm không thể nào lường trước được. Quá trình chinh phục vũ trụ của nhân loại Liên Bang nhìn qua thì vô cùng rộng lớn bao la hùng vĩ, thế nhưng trên thực tế, số lượng tinh vực mà nhân loại Liên Bang có khả năng tiếp xúc đến thì lại ít đến đáng thương. Lúc này chợt phát hiện ra hai cái khoảng chuyển giao không gian có thể đi đến một Tinh vực Tả Thiên xa xôi kia, cũng khiến cho toàn bộ Liên Bang lâm vào chấn động.



Dựa vào năng lực tính toán mạnh mẽ đến kinh người của cái Máy vi tính Trung ương, vô số đời khoa học gia ngành Khoa học Không gian của Viện Khoa Học Liên Bang, đời này truyền đời kia, tiêu tốn thời gian mấy trăm năm, rốt cuộc cũng thành công tính toán ra tất cả các số liệu biến động năng lượng của hai luồng thông đạo không gia này, thậm chí ngay cả độ gấp khúc xoay dẫn ba chiều cùng với chu kỳ vận chuyển của luồng xạ tuyến bức xạ vũ trụ cuồng bạo nhất trong hai cái thông đạo này cũng hoàn toàn vẽ ra một cách chính xác.



Có được mấy cái số liệu thông đạo không gian cực kỳ quý giá, cùng với vô số kinh nghiệm về những khoảng chuyển giao không gian tích lũy trong vô số năm du hành vũ trụ của Liên Bang, một hạm đội vũ trụ Liên Bang, mang theo một cỗ hùng tâm tráng chí muốn khám phá khoảng không gian mới, dưới sự bảo vệ của hạm đội Quân đội, chậm rãi tiến nhập vào thông đạo không gian… Sau đó, đám người Liên Bang kinh ngạc phát hiện, ở bên kia đầu của cái thông đạo không gian, vốn tưởng rằng là một mảnh Tinh vực Tả Thiên vô cùng hoang vu, nguyên thủy, thì lại là một nền văn minh đã phát triển đến mức gần ngang bằng nền văn minh hiện tại của xã hội Liên Bang. Hơn nữa cái nền văn minh kia thật sự không hề có ý muốn chào đón mình, lại là một loại chủng tộc hung tàn, cực kỳ hiếu chiến…



o0o



Trong những thập niên cuối cùng của Hiến lịch 36, trải qua mấy lần đầu tiên tiếp xúc bằng Chiến hạm, súng hỏa vô cùng ác liệt, bên phía Liên Bang bằng vào kỹ thuật du hành không gian tiên tiến, mãi vẫn nắm quyền chủ đạo đối với Tinh vân Vãn Hạt cùng với Hành lang Gia Lý, mạnh mẽ khống chế trong tay của mình.
Lại thêm một cây roi táo gai mạnh mẽ quất xuống!



- Bệ hạ, ngài đã quên đi vị huynh đệ từ nhỏ đã phải rời xa quê nhà rồi sao?



- Vĩnh viễn không quên!



Bốp!



- Bệ hạ, ngài đã quên dòng máu Hoàng tộc chảy trong huyết quản rồi hay sao?



- Vĩnh viễn không quên!



Thanh âm chất vấn mạnh mẽ không ngừng vang lên bên trong tòa cung điện cao nhất trong Hoàng cung Đế Quốc. Thanh âm cây roi táo gai quật lên trên thân thể, cùng với thanh âm trả lời thống khổ thay nhau vang lên ở phía sau tấm bình phong…



- Bệ hạ chẳng lẽ không biết cái này có thể chỉ là cái bẫy sao?



Gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi, chân bước trên tấm thảm lông lạc đà trắng vô cùng quý báu từ trong đại điện tiêu sái đi ra, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Hắn đi ra khỏi Trích Tinh Lâu, cũng không hề quay đàu nhìn về phía gã trung niên nhân mà ai ai cũng phải vô cùng kính sợ đang ngồi trong Trích Tinh Điện kia, trong lòng mang theo một tia nghi hoặc cùng với bất an khó có thể nói rõ ràng được.



Hoài Thảo Thi, nghe nói năm xưa khi hắn mới bắt đầu đi theo phục vụ Hoàng đế Bệ hạ, Hoàng đế Bệ hạ vừa lúc đọc được một bài thơ hay, hoài niệm về một loại cỏ cây nơi quê hương, chẳng biết vì sao Hoàng đế Bệ hạ vô cùng cảm khái bài thơ này, cho nên cái tên này đã liền đi theo hắn ngày từng ngày trưởng thành lớn lên.



So sánh với các chiến sĩ Đế Quốc bình thường khác, Hoài Thảo Thi này còn thấp hơn cả một cái đầu, thân thể có chút gầy gò yếu nhợt, thế nhưng những người khác nhìn vào trong lòng cũng không khỏi có cảm giác kinh sợ. Trên bộ quân phục của hắn cũng không có thể hiện quân hàm cụ thể gì. Bộ quần áo cắt may vô cùng khéo léo, bó sát cơ thể, vô cùng tinh tế đem tất cả những đường cong lực lượng trong cơ thể mỗi lần hắn bước đi hoàn toàn triển lộ không chút bỏ sót.



Tuy rằng Hoài Thảo Thi cũng không biết rõ ràng lắm vì cái gì mà một cô gái thần tượng quốc dân của bên phía Liên Bang kia lại có thể khiến cho vị Hoàng đế Bệ hạ của mình động dung lại như vậy. Tự nhiên hắn cũng không thể xác định được đây là có ẩn chứa bẫy rập gì, thế nhưng vẫn như cũ khiến cho hắn cảm thấy có một sự bất an mãnh liệt.



Nhưng mà mặc dù có nghi hoặc cùng với bất an đến thế nào đi chăng nữa thì sao cơ chứ? Hoàng đế Bệ hạ căn bản là không thèm để ý đến. Bất luận là đám Quân đội viễn chinh cô đơn xa xôi tại tiền tuyến Tây Lâm, hay là những nội thị cung nữ huy hoàng bên trong Hoàng thành này chăng nữa, cũng đều là con dân của hắn. Liên tưởng đến trên khuôn mặt vốn luôn luôn bình tĩnh của Hoàng đế Bệ hạ ẩn hàm một sự phẫn nộ, cặp lông mày của Hoài Thảo Thi chợt nhăn chặt lại, xác nhận Hoàng đế Bệ hạ chỉ vì bình ổn cỗ phẫn nộ không biết từ đâu đến kia, căn bản là không thèm để ý đến đám Quân viễn chinh kia sẽ vì chuyện này mà trả giá những hậu quả thảm trọng đến mức nào.



Hoài Thảo Thi từ trước đến giờ cũng chưa bao giờ hoài nghi qua năng lực cường hãn của Hoàng đế Bệ hạ. Hoàng đế Bệ hạ năm xưa lúc còn là Nặc Đốn Thân Vương, cũng đã từng không tiếc thân mình lâm vào mạo hiểm, mạnh mẽ xuyên qua thông đạo không gian của Hàng lang Gia Lý, đi thẳng đến Bách Mộ Đại, tự mình đi thức tỉnh vị huynh đệ đã ẩn giấu từ nhỏ bên trong Liên Bang, hoàn thành nên kế hoạch vĩ đại mà năm xưa vị Tể Tướng quá cố đã từng lưu lại.



Loại hành động mạo hiểm như thế này, những nhân vật Hoàng tộc quyền quý bình thường khẳng định không thể nào làm ra được. Đứng trên hệ thống thang máy tự động, Hoài Thảo Thi nét mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía lối vào tầng kiến trúc sâu thẳm nằm bên dưới lòng đất của Hoàng cung, chính là Quân Bộ. Hắn thầm nghĩ đến vị thúc thúc đang phụ trách điều hành công việc trong Quân Bộ kia, chợt nghĩ nếu như bảo hắn phải xuyên qua thông đạo không gian kia, chỉ sợ ông ta sẽ lập tức chạy đến trại an dưỡng, kiếm ra một cái phòng bệnh, chạy vào đó, lấy danh nghĩa là bệnh nhân bị tâm thần phân liệt mà chui vào trốn.



Với thân phận của Hoài Thảo Thi, vẫn như cũ phải tiếp nhận những công tác kiểm tra phân hình vô cùng nghiêm khắc mới có thể đi vào trong tòa nhà văn phòng dưới lòng đất của Quân Bộ. Nhưng mà ngay sau khi hắn đi qua khỏi cánh cổng kiểm tra an ninh vô cùng phiền phức kia, gã quân nhân sĩ quan phụ trách việc kiểm tra thân phận đã ngay lập tức tiêu hủy tất cả những tài liệu, hình ảnh phân hình cùng với số liệu ra vào của hắn. Thậm chí ngay cả trong quá trình tiêu hủy số liệu này, bọn họ căn bản cũng không dám liếc mắt nhìn vào những hình ảnh, số liệu này lấy nửa cái.



- Mệnh lệnh của Hoàng đế Bệ hạ!



Ở trong một gian phòng sâm nghiêm nhất của Quân Bộ, cơ cấu cao cấp nhất của toàn bộ Đế Quốc, Hoài Thảo Thi đưa ra một kiện văn bản điện tử do đích thân Hoàng đế Bệ hạ ngự ký, nhìn về phía vị Bách Ô Thân Vương đang ngồi phía sau bàn công tác phía trước, trầm giọng nói:



- Mặt khác, Hoàng đế Bệ hạ còn có nói, nếu như cái gã gia hỏa chỉ biết đánh đập quân sĩ để giải tỏa cơn tức giận của mình kia, đã muốn đích thân chấp hành nhiệm vụ đệ nhất xuyên qua, như vậy thì ta nhất định phải đi cùng với hắn.