Gian Khách

Chương 149 : Người gác cổng trong Lê Hoa Viên

Ngày đăng: 01:13 19/04/20










Phải thừa nhận rằng, tổ năm người cơ bản năm xưa xây dựng lên xã hội liên bang, đích thực có một tầm nhìn xa trông rộng và trí tuệ khiến người đời sau khó có thể đuổi kịp, văn tự lấp lánh ánh sáng của nền văn minh, và cơ cấu xã hội ngày càng hoàn thiện, tất cả đã chứng minh điểm này. Môi trường tốt đẹp, thủ đô Tinh Quyển bốn mùa rõ rệt với ba khu hành chính, rất lâu trước đó đã xây dựng Đại Học Thành ở khu vĩ độ Bắc, càng thể hiện được dụng tâm vất vả của tổ tiên liên bang. Mùa băng giá có lẽ cũng chỉ có khoảng bảy mươi ngày mỗi năm, mới có thể khiến thanh niên liên bang trong hoàn cảnh hòa bình vẫn cảm nhận được sự tàn khốc của tự nhiên và sự gian khổ bảo tồn sinh mạng của các sinh vật.



Đại Học Thành thực ra không phải là một thành phố, mà là một khuôn viên trường đại học được kiến tạo trên bình nguyên men theo hai bờ sông Hoa Hồng. Đại đa sô các trường đại học của tinh cầu hành chính thủ đô, đều được xây dựng ở đây, cùng với trình độ phát triển của xã hội liên bang ngày càng được nâng cao, trình độ giáo dục của ngày một tiến bộ, diện tích của các trường đại học càng lúc càng lớn, ở thời kỳ lịch hiến chương thứ 34, chúng dần dần được nối liền với nhau, trở thành một khu xã hội quy mô lớn, người liên bang theo thói quen gọi cả khu này là Đại Học Thành. Nhưng liên bang ngày nay cơ hồ sớm đã quên đi ý nguyện tốt đẹp của các bậc tiền bối liên bang khi xây dựng trường học ở nơi này, hệ thống sưởi ấm cung cấp trong trường hai mươi tư giờ, hệ thống điều tiết không khí khiến bầu không khí của mọi người hít vào vẫn duy trì đươc sự trong lành, một khi vào đông các học sinh trốn trong các tòa nhà kiến trúc như rùa rụt cổ, không chịu ra ngoài, đâu còn có thể cảm nhận được cái gọi là sự tàn khốc của thiên nhiên?



Khu vực đông nam của Đại Học Thành có một học viện cấp hai tuy nhỏ nhưng lại vô cùng đẹp, được gọi là đại học Lê Hoa, phía sau ký túc xá của trường đại học này, thông với đường vào khu sinh hoạt liên bang, có một gian nhà gỗ màu xám còn tồi tàn hơn, lạc lõng nằm sau cánh cổng trường đại học Lê Hoa, khiến cảnh sắc bông tuyết như hoa lê tràn ngập sân trường trở nên thiếu sinh động.



Nhưng gian phòng gỗ cách xa chủ thể kiến trúc của ngôi trường này, lại vẫn được hưởng sự ấm cúng của trung ương, trong phòng ấm áp như mùa xuân, trên cửa kính không bôi một lớp nước chống sương lại mờ vụ khí khiến người ta vui vẻ, lấy tay lau sương ướt trên cửa kính, qua cửa sổ, nhìn những bông tuyết sương trên cây lê trong khuôn viên trường , Hứa Nhạc khoái chí cười, thầm nghĩ nơi này đúng là một nơi tốt, trong mùa đông lạnh giá như vậy, mà vẫn cảnh sắc vẫn tươi đẹp, khi mình ở Đông Lâm nào đó được ngắm cảnh trí nào như vậy? Những ngày ở cố hương đều chỉ một màu xám xịt, khiến người ta có cảm giác nặng nề bị đè nén, đâu có thể có những bông tuyết còn trắng ngần hơn cả hoa lê chứ.




Chính lúc này, mấy nam sinh tuyên dương chủ nghĩa Tạp Lâm ở bên đài phun nước, bỗng chặn đường đi của cô, tức giận nói: “Cô đã bán đứng lý tưởng của cô!”



“Lý tưởng của tôi chính là sống sao cho tốt.” Trương Tiểu Manh đẩy cặp kính lên, không để ý đến mấy người này, đi lướt qua họ. Sinh viên xung quanh đều dùng một vẻ châm biếm quái dị dõi theo bóng của Trương Tiểu Manh, nam sinh vừa nói sau khi sững người, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất sau đó thóa mạ.



“Bạn sinh viên này, mời bạn lau sạch những vết bẩn này.” Một người trẻ tuổi đeo một băng tay đỏ bước tới bên cạnh nam sinh, đưa qua một chiếc khăn lau, nghiêm túc nói: “Ngoài ra theo quy định, tôi sẽ đề nghị ban học sinh trừ ba điểm của bạn.”



Nam sinh kia giận dữ hỏi: “Ngươi là ai?”



Người trẻ tuổi kéo băng tay đỏ, đáp: “Ta là người gác cổng.”