Gian Khách

Chương 157 : Cảnh cục đêm nói mười năm thực

Ngày đăng: 01:13 19/04/20


Phòng tạm giam của Tổng Bộ Cảnh Sát Lâm Hải Châu nằm ngay bên trong tòa nhà của Tổng Bộ Cảnh Sát. Bộ phận phân tích chip vi mạch điện tử, camera theo dõi, nhận dạng vân tay,... mỗi tầng đảm nhiệm một nhiệm vụ, khiến cho toàn bộ tòa nhà nhìn qua có vẻ vô cùng sâm nghiêm. Tất cả mọi người đối với tòa nhà này đều có ý nghĩ kinh người, chỉ cần chân chính bước chân vào bên trong tòa kiến trúc này, sẽ ngay lập tức mất đi ý chí của mình. Những người đã bị bắt vào trong phòng tạm giam muốn bỏ trốn càng là chuyện người si nằm mộng. Đương nhiên, hai gã thanh niên vừa mới bị bắt đêm nay, khẳng định là không có ý định sẽ vượt ngục.



- Thi Công tử vì sao lại bị bắt vào đây?



Một gã cảnh sát sau khi tuần tiểu dãy phòng giam ném xâu chìa khóa cửa phòng lên bàn, cầm lấy một ly trà nóng, nhìn gã cảnh sát bên cạnh hỏi. Trên mặt hắn tràn ngập vẻ tươi cười khi thấy người khác gặp họa. Tổng cục Cảnh sát và nhân viên ngoại vụ của Cục Điều Tra Liên Bang mặc dù không phải là cùng một hệ thống, nhưng dù sao hai cơ quan cũng đều là làm việc cho chính phủ. Vì phục vụ cho việc phá án, hai bên thường xuyên cũng hay phối hợp với nhau. Thi Thanh Hải, quan chức lưu manh nổi tiếng của Cục Điều Tra Liên Bang, trong Cục Cảnh Sát cũng tuyệt đối nổi tiếng. Vốn là giữa hai bộ - cục này cũng có sự cạnh tranh mơ hồ cùng với đấu đá ngấm ngầm, cho nên hôm nay chuyện Cục Cảnh Sát tống giam Thi Thanh Hải vào phòng tạm giam, đám cảnh sát này cũng cảm thấy thập phần vui vẻ.



- Nổ súng bừa bãi trên đường. Nghe nói đối phương là một nhân vật rất có vai vế.



Tên cảnh sát kia thở dài, nói:



- Đắc tội với người như thế, lý do gì đi nữa, chỉ sợ kết cuộc cũng không hay ho. Cho dù hắn đang làm việc ngoại vụ cho Cục Điều Tra, cũng không đến mức bị đưa ra Pháp Viện, nhưng ít nhất cũng phải giao nộp lại súng, tạm thời ngừng công tác.



- Còn người bị thương khi nãy được Cục Trưởng cung kính tiễn ra tận cửa là ai? Có lai lịch gì?



- Không rõ lắm, hình như là từ Quân Khu III tới.



Tên cảnh sát kia nhún nhún vai. Mặc dù không thuận mắt với người của Cục Điều Tra Liên Bang, nhưng chung quy cũng là đồng nghiệp cùng cơ cấu trong Liên bang, mắt nhìn Thi Thanh Hải bị đem tống vào đại lao, hắn cũng không khỏi sinh ra một chút bi phẫn:



- Mấy tên đó ai mà dám động vào? Bất quá nói cũng kỳ quái. Thi Công tử mặc dù trước giờ lưu mạnh, cũng lại là gây chuyện sau khi nhậu say, nhưng nói thế nào cũng không giống là người tính tình cuồng bạo, ở trước mặt nhiều người như vậy lại cư nhiên nổ súng cơ chứ?



- Chuyện này ta nghe Hải Lâm nói lại, hình như là gã bạn hắn tính tình cường liệt mà bốc đồng, uống rượu xong thì không khống chế nổi.



Một tên cảnh sát khác bước ra, tán thưởng nói:



- Chính là anh chàng bị giam chung với Thi Công tử kia. Nhìn qua hình như tuổi cũng còn hơi nhỏ một chút, ai mà ngờ, khi xuống tay lại dứt khoát như vậy... Cậu biết không? Phân cục III phản ứng rất nhanh, phóng xe đến hiện trường, Thi Công tử lúc ấy đang chỉa súng vào tiểu thư nhà kia, còn gã thanh niên nhìn thành thật kia, không ngờ còn đấm cho gã kia một cái ngất luôn. Xuống tay đúng là dứt khoát thiệt...



- Trước mặt cảnh sát mà còn dám đánh? Thật đúng là bạo lực.



Tên cảnh sát kia lắc lắc đầu.


Hứa Nhạc cũng muốn biết xem nhân vật hăm dọa đánh chết mình đến tột cùng là lợi hại đến thế nào. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến khuôn mặt xinh xắn của cô bé con, nghi hoặc hỏi:



- Thất Đại Gia Tộc?



- Thất Đại Gia Tộc?



Thi Thanh Hải nằm bẹp xuống, gác chân lên, giọng đùa cợt nói:



- Những đại nhân vật đó đời nào lại chạy đến những nơi như Thirteen? Làm thế nào lại phô bày lực lượng của mình cho người ta biết? Cũng chỉ có mấy hạng nhà giàu mới nổi như Trâu Gia mới có thể cùng với hai tên lưu manh chúng ta dây dưa rắc rối. Bọn họ không sợ mất mặt sao/



- Tôi không phải lưu manh, chỉ có cậu thôi.



Hứa Nhạc cảm thấy nói chuyện với hắn quá mệt mỏi, xoay người nằm quay mặt vô vách tường, nghe mùi plastic toát ra thoang thoảng, nhắm mắt dưỡng thần, xuy nghĩ chuyện tương lai.



Nhìn cái lưng bầm tím của Hứa Nhạc, hai mắt Thi Thanh Hải chợt hoa lên, cảm giác có chút lỗi thành thật ẩn hiện trong đó, khóe môi nổi lên một tia cười khổ. Tình thế hôm nay xảy ra có chút vượt qua tầm kiểm soát của hắn. Có lẽ lúc đầu theo bản năng hắn cũng đã có ý muốn thử Hứa Nhạc, nhưng hắn quả thật không ngờ Hứa Nhạc lại vì chính mình, cũng dám cùng với những người kia phát sinh xung đột. Thậm chí... hắn còn không tiếc mạo hiểm bại lộ bí mật nguy hiểm của mình như vậy. Mãi cho đến lúc này, hắn vẫn như trước không biết được bí mật của Hứa Nhạc, nhưng hắn cũng hiểu rõ được quyết định trong khoảnh khắc đó của Hứa Nhạc đại biểu cho cái gì, cũng từ trong khoảng khắc đó trở đi, Thi công tử cảm thấy được gã bạn Hứa Nhạc này,... thật sự đáng để cho hắn kết bạn.



- Cám ơn.



Thi Thanh Hải dùng thanh âm khe khẽ nói nhanh.



- Không cần cảm ơn tôi. Đây là chuyện tôi phải làm.



Hứa Nhạc cũng không quay người lại, nói:



- Nếu như thấy một người vô tội bình thường bị người khác bắt phải ăn phân, tôi cũng sẽ can thiệp vào. Cho nên cậu cũng không cần cảm tạ tôi.



Thi Thanh Hải nở nụ cười, nói:



- Hiểu rồi. Văn Phòng Tổng Thống cổ xúy công dân phục vụ tinh thần Tam Hữu Thanh Niên, chính là cậu... Bất quá, cậu thật sự không chịu kể lại những chuyện kỳ ngộ lúc trước cho tôi nghe sao?