Gian Khách

Chương 219 : Lần đầu gặp Thai Chi Nguyên

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Khẽ gõ cửa gian phòng, bên trong không hề có bất cứ phản hồi nào. Hứa Nhạc nghi hoặc nhìn đèn chỉ thị màu xanh bên cánh cửa, xác nhận gã thiếu niên đó vẫn ở bên trong, thế là lại gõ mạnh vào cửa, nhưng vẫn không có bất cứ tiếng động nào. Hứa Nhạc bất giác căng thẳng, người đó không phải là có chuyện gì, rồi bất tỉnh rồi chứ? Hắn bỗng nhớ ra nguyên liệu cách âm của khu này rất cao cấp, lẽ nào tiếng gõ cửa của mình cũng không cách nào lọt vào sao?



Hắn cau mày lại, trực tiếp trở lại phòng của mình, lấy ra chiếc ba lô được hắn giấu sâu trong hòm đựng đồ, rồi lại bước về một cửa của căn phòng khác.



Những thứ trong ba lô bị hắn bày la liệt trên đất, sự va chạm của công cụ kim loại và những tạp vật nguyên khí kiện cùng sự đàn hồi của mặt đất khiến chúng tạo ra một âm thanh kỳ quái. Hứa Nhạc không hề dừng lại, bắt đầu lấy công cụ tiến hành việc phá khóa. Mỗi lần hắn luyện tập trong gian phòng, luôn có thói quen khóa trái cửa, biết chiếc khóa của cánh cửa kia có một cấu tạo phức tạp cổ quái, nhưng không phải là cửa cảm ứng thường gặp trong Liên Bang, nếu người trong đó không mở, người bên ngoài rất khó mở ra.



May mà Hứa Nhạc từ nhỏ đã kiếm sống cùng bọn Lý Duy, tuy không làm quá nhiều việc xấu xằng bậy, nhưng việc tìm kiếm những gian phòng trống ở Phố Chung Lâu lại làm không ít, đối với những việc như mở khóa ắt tự có cách riêng của mình, sau này theo Phong Dư đại thúc học bốn năm, bất cứ những thứ nào liên quan đến cấu tạo kim loại, gần như đã không thể làm khó được hắn, hắn có một sự phán đoán cấu tạo không gian nhạy bén và năng lực giải quyết trời sinh ở mặt này.



Âm thanh của lưỡi gà cơ và máy điện không ngừng vang lên, công cụ tự cung cấp điện không ngừng tiến hành công việc phá khóa, phát ra từng trận ồn ào, những âm thanh này vang vọng trong khu yên tĩnh, khiến vô cùng nhức tai. Trán Hứa Nhạc lấm tấm mồ hôi, công cụ trong tay không ngừng thay đổi, phá hoại những thứ có cấu tạo phức tạp, sự lo lắng trong lòng hắn càng lúc càng mãnh liệt, bởi vì tiếng động to như vậy, cũng không thể khiến tên nhóc trong phòng kia có chút phản ứng nào, xem ra đối phương thật sự xảy ra chuyện.



Soạt một tiếng, tổ tuyến của vi mạch được khai thông, khóa cửa cuối cùng cũng bị mấy thứ công cụ kim loại kia phá, chiếc cửa gian phòng đẩy về phía bên trong bức tường hợp kim, xuất hiện một không gian rộng giống với gian phòng mà Hứa Nhạc cả đêm ở đó, trên vách tường phía xa có một bục đài phẳng, một mô hình robot màu đen được treo ở đó. Mấy chục sợi dây vận chuyển số liệu và điện lưu đủ các màu sắc đã nối liền nó với lối ra vào trong bức tường.



Hứa Nhạc không có thời gian dừng lại để ngắm những hình ảnh quen thuộc phía trên, hắn ném công cụ trong tay xuống đất, chạy về hướng con robot, bởi vì ngay lúc đó hắn nhìn thấy, một người tóc đen đang dựa vào góc bên ở trong khoang điều khiển robot, từ trạng thái đó có thể nhìn rất cơ thể hắn không có chút sức lực nào, có lẽ đang rơi vào hôn mê.



Ở cự ly tưởng chừng xa tít, nhưng Hứa Nhạc chạy như bay nháy mắt đã tới, giống như năm đó hắn bay qua bức tường rào điện tử của Liên Bang, hắn giống như một con khỉ linh hoạt trèo lên qua các kẽ hở của bộ phận kim loại trên chân của robot, căn bản không đi theo con đường đã làm sẵn.



Dùng tốc độ nhanh nhất trèo vào khoang điều khiển, Hứa Nhạc thận trọng đỡ lấy gã thiếu niên thân hình gầy gò ấy, đem khuôn mặt để gần mũi hắn, ngón tay ấn vào động mạch cổ, xác nhận tim đập và hơi thở của người này vẫn bình thường, mới yên tâm phần nào, thở dốc suy nghĩ, có lẽ chỉ là hôn mê bất tỉnh, không có điều gì xấu, chỉ là không hiểu tại sao tên nhóc này lại bất chợt bị hôn mê mà thôi.



Dùng bàn tay vỗ nhẹ vào mặt thiếu niên, Hứa Nhạc sốt ruột hét:



- Tỉnh lại, tỉnh lại.
Hứa Nhạc đứng thẳng dậy, tìm ra một bình nước và một túi bánh quy được ép bằng năng lượng cao trong đống đồ vật loạn xạ bên cánh cửa.



Ăn một chiếc bánh uống một ngụm nước, tinh thần của Thai Chi Nguyên đã tốt lên rất nhiều, hắn mỉm cười nhìn Hứa Nhạc, rồi nhìn túi bánh trong tay mình, chế giễu nói:



- Hình như cậu bất luận là lúc nào ở đâu, cũng có thể tìm được thứ để ăn bên người nhỉ, cũng giống con chuột thật đấy.



Hứa Nhạc chuyển một chiếc ghế đến ngồi cạnh sô pha, nhìn tinh thần của thiếu niên đã khá lên nhiều, tâm trạng của hắn cũng nhẹ nhõm hơn, thở dài nói:



- Hết cách rồi, con người tôi luôn là rất dễ đói, bên cạnh nếu không có đồ ăn vặt mang theo, thì không có cách nào sống qua ngày được.



- Đúng rồi, quen biết lâu vậy rồi, vẫn chưa biết tên của anh.



Hắn chân thành chìa tay ra, nói:



-Tôi là Hứa Nhạc.



Thai Chi Nguyên đương nhiên biết hắn tên là Hứa Nhạc, do dự giây lát, cũng chậm rãi đưa tay lên, nói:



- Thai Chi Nguyên.