Gian Khách

Chương 227 : Đêm trước

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Mặc dù có chút lo lắng cho gã khách nhân thiếu niên hư hỏng, còn trẻ, ôn nhu mà nhiều tiền kia... nhưng Bạch Kỳ cũng không biết ông chủ Triệu đến tột cùng là có ý buông tha cho đối phương hay không. Bởi vì trong lúc đám các nàng biết tin trước cửa Tinh Thần Hội Sở có diễn ra một cuộc đấu súng, cảnh sát cũng đã đến. Sau khi đấu súng xong, Tinh Thần Hội Sở cũng chỉ đóng cửa đúng ba tiếng đồng hồ, sau đó liền tiếp tục mở cửa kinh doanh tiếp. Không thể không nói, ông chủ bí mật phía sau Tinh Thần Hội Sở này tuyệt đối là nhân vật rất có thế lực trong Lâm Hải Châu.



Bạch Kỳ khẽ nhíu mày, nghĩ đến cái gã kia, bắt mình nhảy múa suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó lại giống như một gã nam nhân lần đầu đi chơi gái, đè mình ra... nghĩ đến cuối cùng đối phương nằm trong lòng mình mà ngủ, khuôn mặt điềm tĩnh, tâm tình có chút bất an. Nhưng nàng nói thế nào cũng chỉ là một cô gái mưu sinh dưới đáy xã hội mà thôi, ngoại trừ đi hỏi thăm chung quanh một chút, cũng không có khả năng đi mà trợ giúp đối phương.



Nàng không có thói quen nghỉ ngơi trong phòng nghỉ riêng của mình, mặc dù những kỹ nữ cao cấp như nàng nhận được những đại ngộ vô cùng đặc biệt, mà nàng chung quy cảm thấy nơi nó vô cùng lạnh lùng. Sau khi cùng với Hứa Nhạc đánh bài trong phòng nghỉ vào buổi trưa, buổi chiều hôm đó mọi người đều cảm giác được một tia quái dị. Chuyện xảy ra vào buổi chiều, khiến cho sinh ý của Hội Sở tối hôm đó kém đi rất nhiều so với dự kiến. Thời gian trải qua nhanh chóng, mới đó đã tới tám giờ, tại sao đến giờ này mà cũng chưa có khách nào kiếm Bạch Kỳ cơ chứ?



- Kỳ kỳ, đến phòng của Tổng giám đốc một chuyến.



Bên trong loa vang lên một thanh âm ôn hòa, hình như là ông chủ. Các cô nương bên trong phòng nghỉ nhất thời trở nên khẩn trương lên, đều quay lại nhìn Bạch Kỳ một cái. Bạch Kỳ cười khổ một tiếng, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, trực tiếp đi lên lầu ba.



Lầu ba vốn là phòng làm việc riêng của ông chủ. Lúc Bạch Kỳ đến đây ký hợp đồng làm việc cũng đã tới một lần. Tối hôm nay trở lại, thế nhưng nàng lại gặp được một lão nhân mái tóc đã hoa râm. Ông chủ, ngày thường vốn vô cùng lạnh lùng, nhưng hiện tại lại vô cùng cung kính, đang châm trà cho vị lão nhân kia. Trong lòng Bạch Kỳ nao nao, nghĩ thầm chẳng lẽ ông chủ bảo mình tối nay tiếp vị đại nhân vật lớn tuổi này hay sao?



Cận quản gia nghe được tiếng bước chân, xoay đầu lại, giống như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, chăm chú nhìn từ trên xuống dưới Bạch Kỳ một lần. Không biết từ khi nào, ông chủ của Tinh Thần Hội Sở đã lén lút rời đi, bên trong phòng này cũng chỉ còn lại có mình Bạch Kỳ và Cận quản gia. Bạch Kỳ cũng đã hoạt động trong Hội Sở rất lâu, đã từng gặp qua không ít nam nhân. Nhưng mà nhìn vào ánh mắt của vị lão giả này, nàng lại bắt đầu khẩn trương hẳn lên, cảm thấy dưới ánh mắt bình tĩnh của đối phương, y phục của chính mình căn bản là không có bất cứ thứ gì, toàn thân lõa lồ, giống như một đứa trẻ con.



Một lúc lâu sau, Cận quản gia vừa lòng gật gật đầu, ôn hòa hỏi:



- Cô vào đây bao lâu rồi?



- Một năm rưỡi.



Không biết vì cái gì, Bạch Kỳ cảm thấy khẩn trương, trả lời câu hỏi một cách dè dặt.
Không thể không nói, từ nhỏ đã sinh hoạt tại một nơi hẻo lánh và hoang dại ở Đông Lâm mà lớn lên, trong lòng Hứa Nhạc vẫn có chút tự ti mơ hồ. Hơn nữa từ khi hắn đi vào trong Thủ đô Tinh Quyển, những tòa kiến trúc bên kia, những thiết bị tinh kỳ của phòng thí nghiệm, những người con người ở đó cùng với những chuyện xảy ra tại đây, đều đang nhắc nhở hắn, hắn kỳ thật chỉ là một gã nhà quê mà thôi. Dù cho hắn có năng lực sửa chữa máy móc thực tế so với những sinh viên ưu tú nhất còn tốt hơn, dù cho gã bạn mới kia của hắn có ít bạn bè đến đáng thương, tựa hồ cũng có một bối cảnh vô cùng thâm sâu.



Chính là bởi vì sự tự ti này, mới khiến cho hắn ở trước mặt Trương Tiểu Manh ngược lại biểu hiện ra sự cường hãn cùng với chấp nhất của mình, hoàn toàn không phù hợp với bản tính nhạy bén bình thản của hắn.



Nghĩ đến Trương Tiểu Manh, hai ngọn đèn bên trong mắt Hứa Nhạc đều tối sầm lại rất nhiều. Hắn vô tình nhìn chằm chằm vào mấy cái đèn bạch quang hướng dẫn nhu hòa, hay tay không ngừng thao tác cực nhanh thứ gì đó, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có nhìn qua một cái.



Hai tay của hắn đang lắp ráp một hệ thống cảm ứng đã lỗi thời. Đây là do hắn dùng một trăm vạn đồng Liên Bang đặt hàng với công ty thiết bị điện tử Quả Xác. Phải nói là khả năng vận chuyển hàng hóa của Liên Bang vô cùng thông suốt, chỉ dùng nửa ngày thời gian, hệ thống máy móc lỗi thời này cũng đã đến được tay hắn. Bản hướng dẫn cùng với sơ đồ kết cấu sớm đã khắc sâu trong đầu của hắn. Hắn nhờ vào cảm giác của ngón tay cùng với xúc giác đối với kim loại, đem các linh kiện kia rất nhanh tổ hợp lại với nhau, tựa hồ căn bản không lo sẽ xảy ra sai sót gì.



Một trăm vạn đồng Liên Bang, có thể mua một căn nhà ở rất tốt ở Liên Bang. Nghe được thanh âm tín hiệu tích tích vang lên một hồi, Hứa Nhạc đã biết mình lắp ráp thành công rồi. Trong đầu suy nghĩ lại mấy chuyện kia. Một trăm vạn đồng này là do Phong đại thúc để lại cho hắn, nằm trong mớ tiền mặt của Ngân hành Tam Lâm Liên Hợp. Hắn vốn định để dành trong tương lai mua một căn nhà tốt một chút, để cho mình và Trương Tiểu Manh hai người cùng ở. Nhưng hiện tại xem ra bà chủ tương lai của căn nhà kia vô cùng kỳ quái đã đột nhiên thay đổi chủ ý, cho nên hắn mới trầm mặc mà phẫn nộ đặt hàng bộ hệ thống này.



Hắn không phải là mấy cô con gái, tiền nắm trong tay liền tiêu sạch sẽ, cũng không thể làm cho tâm trạng cảm xúc trầm lặng của hắn cảm thấy khá hơn một chút. Đem thiết bị cảm ứng hệ thống đặt qua một bên. Hắn buông cái ba lô trên vai xuống, lấy ra mấy thiết bị điện tử đã chuẩn bị tốt trong mấy tháng nay, trầm mặc bắt đầu tiến hành việc lắp ráp các thiết bị công cụ khác.



Lúc này đây Hứa Nhạc rõ ràng cẩn thận hơn rất nhiều, nhẹ nhàng đẩy đẩy cái vòng tay bằng kim loại. Một chùm tia sáng nhàn nhạt bắn ra. Bên trong cái vòng tay kim loại trơn nhẵn chợt chiếu ra một bức bản vẽ kết cấu cực kỳ rõ ràng và phức tạp. Hắn nhìn chằm chằm vào kết cấu đồ, chăm chú sắp xếp những thiết bị thông thường của Liên Bang theo đúng những sắp xếp ghi rõ trong sách hướng dẫn, ánh mắt lom lom nhìn một chút, chăm chú nhìn rõ.



Tâm tình Hứa Nhạc không tốt, 50% là bởi vì Trương Tiểu Manh, 30% là bởi vì chuyện tình hôm nay phát sinh cùng với Thai Chi Nguyên, còn lại 20% là bởi vì sự sợ hãi của chính hắn. Hắn không biết sau này cuộc sống của hắn sẽ đi về đâu, trong lòng của hắn giống như có một ngọn lửa lớn bốc lên, nhưng vẫn tìm không ra cách để phát tiết.



Thói quen tự nhiên mà thành, hắn dường như nhớ lại thời gian tiến hành sửa chữa máy móc dưới khu hầm mỏ của khu Đông Lâm, cúi đầu trầm mặc, chuyên chú sửa chữa những thiết bị của hắn. Trong sự im lặng trầm mặc, không ai quấy rầy này, hắn cũng từ từ bình tĩnh khôi phục lại tâm tình của mình.



Thời gian trong lúc hắn chuyên tâm tập trung tiến hành sửa chữa mà dần dần trôi qua. Hắn không biết trời bên ngoài mau sáng quá, cũng không biết trong phòng thể thao cách đó một bức tường, đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn điều khiển robot vào ngày hôm sau. Buổi biểu diễn của đám quân nhân tự tin kiêu ngạo đến từ Học Viện Quân Sự I của Liên Bang.