Gian Khách

Chương 232 : Ôm bụng mà đi (Thượng)

Ngày đăng: 01:14 19/04/20


Trên màn hình, cánh cửa phía sau của phòng đối chiến robot được mở ra, robot mô hình màu đen hiện thân, ánh mắt của vô số người trong phòng thể thao tổng hợp Đại học Lê Hoa đã hướng theo nó, sửng sốt có thừa. Các sinh viên hoan hô như sấm dậy, họ không rõ trường học của mình lúc nào đã có robot, cũng không biết trong robot màu đen kia là người nào, nhưng họ cho rằng, con robot màu đen kia đã vì danh dự của Đại học Lê Hoa, dũng cảm đứng lên, đối diện với tên ngu xuẩn cao ngạo của Học Viện Quân Sự I. Chỉ dựa vào điểm này, đã đáng để họ không suy nghĩ những việc khác, trong tiếng hoan hô hò hét và tiếng dậm chân phấn khích, toàn bộ đều tặng cho con robot màu đen kia.



Và khi con robot màu đen dùng một cách mà không ai nghĩ tới, để trực tiếp đá ngã con robot màu lam đen, tiếp theo đó là từng cú đấm vụng về liên tiếp đánh tới, cuối cùng là hệ thống phán đoán quyết định robot màu đen thắng… Không khí trong phòng thể thao tổng hợp đã lên cao đến mức độ khủng khiếp. Ngược lại, tiếng hoan hô lúc này đã giảm đi nhiều, bởi vì mọi người đều bị một cảnh chấn động đến nói không ra lời. Trong mắt các nữ sinh bắt đầu hiện ra sao sáng, các nam sinh há hốc mồm miệng, nhìn màn hình mà không thể tưởng tượng, còn bàn chủ tịch thì yên lặng một cách nặng nề.



Giáo sư Quảng của đoàn đại biểu thăm hỏi giao lưu của Học Viện Quân Sự I lần này đứng bật dậy, mặt sửng sốt nhìn màn hình, lúc sau mới tỉnh lại, xoay người sang nói với Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa bên cạnh mình:



- Đây là chuyện gì vậy?



Ngoài Học Viện Quân Sự ra, những Đại học bình thường căn bản không được can thiệp vào kiến thức hệ thống về mặt robot. Tuy Đại học Lê Hoa cũng nổi tiếng về mặt này, nhưng Đại học này cũng không có Khoa Điều Khiển Robot. Sao có thể có một con robot được? Hơn nữa sinh viên điều khiển robot ấy, lại còn đánh bại sinh viên của mình! Tuy chiến pháp của robot màu đen đối với giáo sư Quảng mà nói, rõ ràng không quang minh chính đại, nhưng nghi vấn và sự chấn động khiến ông vốn không thể nghĩ tới việc khác. Nhìn chằm chặp vào Hiệu trưởng Tùng Bất Tri, muốn hiểu rõ, một Đại học Xã hội sao lại có robot.



- Chỉ là robot mô hình thôi.



Hiệu trưởng mỉm cười nói:



- Đây là hai mươi năm trước, Bộ Giáo Dục và Bộ Quốc Phòng phê chuẩn cho.



- Vậy… sinh viên điều khiển robot đó là ai?



Giáo sư Quảng kích động, vội hỏi:



- Ông nên biết rõ, theo quy định pháp luật Liên Bang, những người không trong hệ thống quân sự, không được tiếp xúc với robot.
Hắn chấp nhận thỉnh cầu của đối phương. Con robot màu đen mà hắn điều khiển, cứng nhắc bước tới trước con robot màu bạc.



o0o



- Bên trong có lẽ là Chu Ngọc. Nghe nói cậu ấy là em trai của Trưởng ty quân đội Tây Lâm, chỉ là cậu ta không thừa nhận sự ưu tú của anh trai mình.



Thai Chi Nguyên ngồi trên sô pha của căn biệt thự nhỏ, nét mặt có chút cổ quái, đương nhiên hắn rõ sự biểu diễn của Học Viện Quân Sự I lần này là muốn để cho mình xem, nhưng cũng không ngờ việc lại phát triển đến bước ngày hôm nay.



Hắn khẽ nhấp một ngụm rượu sâm banh trong lòng, gương mặt như cười nhìn hình ảnh trên màn hình, lẩm bẩm nói:



- Hứa Nhạc, lần này anh thê thảm rồi.



Người thừa kế Thai gia mỗi tối đều tiến hành đối chiến trong hệ thống ảo với Hứa Nhạc, tự nhiên rất rõ thực lực thật sự của Hứa Nhạc. Trong mắt hắn, vừa rồi Hứa Nhạc có thể đánh ngã được robot màu lam đen, có một phần rất lớn là vì sự khéo léo của Hứa Nhạc và sự khinh địch của tên ngu xuẩn kia. Còn lúc này nếu như là Chu Ngọc đích thân điều khiển con robot màu bạc xuất chiến, thứ đang chào đón Hứa Nhạc, có lẽ là một kết cục thê thảm.



Robot đối chiến bắt đầu, giống như dự đoán của Thai Chi Nguyên, con robot màu đen do Hứa Nhạc điều khiển, trước mặt của con robot màu bạc đó, ngay cả thời gian để chống chọi cũng không có, trực tiếp biến thành đám cỏ nát trong cơn mưa gió, bị những đòn tấn công chuẩn xác biến mình thành một bao cát lắc lư, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục xuống đất.



Một âm thanh nặng nề vang lên, cánh cửa buồng điều khiển trong suốt bị một cánh tay thép màu bạc đánh trúng một cách chuẩn xác. Hứa Nhạc bị chấn động lớn khiến cho đầu óc bị ong lên, ngạc nhiên nhìn số liệu hiển thị trên màn hình, phát hiện mình vốn không có cách nào để tránh khỏi sự tấn công của đối phương, bất luận là tốc độ hay là sự tinh tế trong điều khiển, hoàn toàn cách biệt một khoảng lớn với đối phương.



Dường như chỉ có thua trận, Hứa Nhạc có chút chán nản nghĩ, ngón tay vẫn nhanh chóng nhập chỉ lệnh, để robot màu đen tránh những thương hại ở bộ phận quan trọng. Mắt nhìn con robot như một thiên thần, nhưng lại tạo một cảm giác trắc trở khó khăn cho hắn… Hắn không cam tâm.