Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 110 : Rất giống một người

Ngày đăng: 16:39 27/05/20


Editor: Nhạc Dao



Beta-er: Hikari2088



Nếu chuyện này là thật thì chỉ e Lạc Tiên lâu sẽ gặp phiền phức vì đã tham dự vào. Tính đi tính lại thì số bạc này không đủ rồi.



Quốc sư đại nhân vẫn chưa phát hiện ra mình đã vô thức bị Mộ lâu chủ lây thói hám tiền rồi.



Mặt Quốc sư đại nhân chợt đen như đáy nồi khi nghĩ đến chuyện gì đấy. Có khi nào Quân Như Ngọc cố tình để Tô Hân tìm tới Lạc Tiên lâu rồi nhân cơ hội này ở cạnh phu nhân của hắn không?



Hắn thề là hắn không lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đâu. Thử nghĩ mà xem, tuy có khả năng Quân Như Ngọc vì an nguy của Tô Cửu Nương nhưng chắc chắn chính y cũng có ý này. Nghĩ đến đây, Quốc sư đại nhân càng giữ vững ý nghĩ của mình hơn, nhất quyết không thể để Mộ lâu chủ tự "nộp mạng" được.



Cơ mà không phải Tô Cửu Nương là sư phụ của Quân Như Ngọc sao?



Mọi người trong giang hồ đều biết Tô Cửu Nương và Quân Như Ngọc là thầy trò. Nói cách khác, y càng xuất sắc thì càng tôn lên sự tài giỏi của bà.



Quốc sư đại nhân lười nhác tựa lưng vào ghế, ngón tay nhịp trên bàn, khoé môi cong cong.



Mộ lâu chủ vừa nhìn là đã biết hắn đang có âm mưu gì rồi. Nàng nhướng mày, tiến lên để xem kỹ nét mặt của hắn, bức cung: "Chàng mau thành thật khai báo âm mưu quỷ kế chàng đang nghĩ cho ta."



Hắn kéo nàng vào lòng, cười nói: "Ta chợt nghĩ ra cách để giúp nàng trả món nợ ân tình thôi mà."



Nàng khinh thường nhìn hắn: "Giờ chàng mới nghĩ ra hả? Chàng thật cho rằng trong mắt Bổn lâu chủ chỉ có tiền thôi hử?"



Chẳng lẽ không đúng sao? Lẽ nào hắn đã nhìn nhầm khi mắt nàng toả sáng thấy thù lao ư?



Quốc sư đại nhân không cãi lại mà chỉ nói: "Vậy là ta sẽ trả món nợ ân tình cho nàng, nên nàng đừng bận tâm đến nó nữa." Hắn sẽ không cho Quân Như Ngọc cơ hội để quấn lấy nàng. 




Hắn rũ mắt xuống, che giấu sát ý chợt lóe lên trong mắt, cong môi cười cười trở thành Quốc sư đại nhân yêu nghiệt kia, "Phu nhân, vi phu yêu cầu được an ủi."



Mộ lâu chủ ngước lên hôn môi hắn một cái rồi vội vàng lùi lại, bàn tay để lên trán hắn để phòng ngừa ai kia đột nhiên tới gần, lên tiếng cảnh cáo: "Không được phép được voi đòi tiên."



Nàng biết rất rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, nếu để cho hắn thừa thắng xông lên thì chắc chắn họ sẽ lăn lên giường cho xem.



Dù mị lực của Quốc sư đại nhân rất lớn nhưng định lực của Mộ lâu chủ cũng không kém, chẳng qua là nàng tự nguyện bị hắn mê hoặc mà thôi. Vì vậy, một khi nàng đã kiên quyết không cho hắn thành công sử dụng mỹ nam kế thì hắn cũng không làm gì được, ai oán nhìn mình bị nàng đuổi vào cung.



Nếu hắn không muốn Mặc Lạc quốc diệt vong thì phải sắp xếp mọi chuyện trước khi đi điều tra sự việc của Tô Cửu Nương. Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ triều đình bình yên hơn xưa nhiều, hắn cũng có thể an tâm đi rồi.



***



Trong Ngự thư phòng.



Quốc sư đại nhân nhìn lướt qua các vị đại thần, lười biếng nói: "Mấy ngày này phải phiền chư vị nhọc lòng rồi." Ánh mắt của hắn dừng tại vị đại thần lớn tuổi nhất rồi tiếp tục nói: "Giờ Hoàng thượng còn nhỏ, sau này có thể trở thành minh quân hay không thì phải xem cách Vu đại nhân dạy dỗ rồi."



Nghe vậy, khoé môi của ông lão tóc hoa râm run lên, cúi đầu nói: "Lão thần sẽ tận lực."



"Nếu vậy thì Bổn toạ cũng yên tâm rồi." Quốc sư đại nhân chậm chạp đứng dậy, không bận tâm đến các vị đại thần ở đây nữa. Giờ hắn phải đi tìm người nào đó đã bị hắn kéo vào cung nhưng nhất quyết không chịu gặp mấy lão già này. 



"Vu đại nhân đang nhìn gì vậy?"



Vu đại nhân đã trầm tư nhìn về phía cửa kể từ khi Quốc sư rời khỏi nên khó tránh khỏi việc sẽ bị người khác chú ý.



Ông hồi hồn lại, nhìn về phía đồng liêu mới lên tiếng, do dự đáp: "Lão phu cảm thấy Quốc sư đại nhân rất giống một người."