Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 112 : Điệu hổ ly sơn

Ngày đăng: 16:39 27/05/20


Editor: Nhạc Dao



Beta-er: Hikari2088



Vì ngay từ đầu Quốc sư đại nhân thấy Mặc Thiên không phải minh quân, Mặc Diễm lại có ân oán với mình nên hắn đã bồi dưỡng Mặc Vân để kế vị. Vả lại trong mắt hắn, Mặc Diễm tuyệt đối không phải là minh quân. 



Bây giờ Mặc Lạc quốc có một vị vua tốt thì đất nước mới có thể hưng thịnh được. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì hắn sẽ rời khỏi nơi đây, nên hắn phải chọn được một người thích hợp lên làm vua. Dù gì thì đây cũng là quốc gia mà phụ thân hắn đã từng dốc sức bảo vệ, hắn không mong nó sẽ tiếp tục suy yếu nữa.



Tuy Mặc Vân không có huyết thống hoàng gia nhưng từ nhỏ nó đã rất thông minh, Quốc sư đại nhân cảm thấy nó là người thích hợp nhất. Vậy nên hắn mới đổi ý, không dẫn nó ra khỏi phủ Thái tử mà để nó trải nghiệm trắc trở từ thuở nhỏ để rèn luyện tâm tính.



Tuy làm vậy hơi tàn nhẫn với một đứa trẻ nhưng hắn luôn chú ý đến tình huống của nó, khi nào nó không chịu được nữa thì hắn sẽ chọn người khác. Về phần Mặc Vân, vì nó là con của sư thúc nên hắn sẽ bảo vệ nó đến suốt đời, bù lại nó chỉ có thể làm một người bình thường.



Đến cuối cùng, Mặc Vân vẫn không khiến Quốc sư đại nhân thất vọng.



Trên đường về phủ Quốc sư, hắn ra vẻ đau khổ, ngồi im không nói gì.



Thỉnh thoảng nàng lại liếc hắn, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, chủ động hôn hắn một cái, lầm bầm một câu: "Mặc Vân mới ba tuổi thôi."



Hắn hừ lạnh, thuận thế kéo nàng vào lòng, cúi xuống cổ nàng ngửi ngửi. Nàng duỗi tay đẩy đầu hắn ra rồi hỏi: "Chàng làm gì vậy?"



"Ta ngửi xem có mùi gì lạ không."



Nàng chợt cảm thấy buồn cười: "Làm gì đến nỗi vậy chứ." Huống chi, sao Mặc Vân sạch sẽ có thể có mùi lạ được chứ?



"Ly nhi, ta rất không vui."



Nàng gật gật đầu, thu lại nụ cười, nghiêm túc đảm bảo: "Sau này ta sẽ không ôm người khác nữa, chàng vừa lòng chưa?"
U mê lâu như vậy, cũng đã đến lúc tỉnh lại rồi. Ít ra gã cũng phải báo thù cho sư phụ, không nên khiến sư huynh phải nhọc lòng thu dọn cục diện rối rắm do mình tạo ra nữa. 



Hiệu quả của một khúc tiêu của Minh Y không tệ chút nào, ít ra y đã khiến Yến Kinh Thiên chịu đối diện với sự thật.



Bên kia, Quốc sư đại nhân đang ôm Mộ lâu chủ ngủ ngon lành chợt mở mắt ra, hắn nhìn người trong lòng cũng mơ màng tỉnh giấc, hôn lên trán nàng rồi dịu dàng nói: "Ta đi ra ngoài xem thử."



Nghe vậy, nàng không tình nguyện buông "lò sưởi" ra, kéo chăn lên đắp. Hắn dém góc chăn lại cho nàng rồi mới xuống giường.



Dù đã tháng sáu nhưng thân nhiệt của Mộ lâu chủ vẫn rất thấp, nên nàng rất thích ôm lò sưởi hình người Quốc sư đại nhân, hắn cũng rất hài lòng về chuyện này.



Sau khi hắn đi, nàng cũng không ngủ được. Vì vậy, nàng nằm trên giường thẫn thờ nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ đợi hắn về. Không biết nàng nhìn thấy gì mà đột nhiên nghiêm mặt lại, vội vàng mặc y phục vào, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ đuổi theo.



Khinh công của nàng vốn xuất sắc, đến khi dừng lại thì mới phát hiện mình đã cách kinh thành khá xa. Sau đó, nàng chợt nhớ tới Minh Y đang bận bảo vệ Yến Kinh Thiên nên không ở bên cạnh nàng, những ám vệ cũng không đuổi kịp mình.



Nàng nhíu mày, không có thời gian để nghĩ nhiều. Dù nàng biết đây có thể là bẫy nhưng cũng phải đi vào, quy tắc của nàng là: nếu người ta đã tìm đến tận cửa thì không nhường nhịn gì sất.



Nàng bình tĩnh nhìn lướt qua khu rừng rồi dừng lại khi nhìn thấy dấu lông chim trên thân cây, tiếp tục đuổi theo dấu hiệu này.



Lúc này, Quốc sư đại nhân rất nôn nóng, không ngờ cũng có ngày hắn lại trúng kế điệu hổ ly sơn* đơn giản này.



*Điệu hổ ly sơn: Tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để họ không thể dựa vào sự thuận lợi đó nữa nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra (Nguồn: Wikipedia).



"Không một ai đuổi kịp à?" Quốc sư đại nhân âm trầm nói.



Mấy ám vệ hổ thẹn cúi đầu, thật sự là công lực của Chủ mẫu quá cao thâm nên họ không đuổi kịp. Nhưng đây không phải là cái cớ, là họ thất trách nên đã để lạc người.