Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê
Chương 147 : Kết cục
Ngày đăng: 16:40 27/05/20
Editor: Mì Udon
Beta-er: Nhạc Dao
Mộ lâu chủ sửng sốt, cuối cùng cũng nhớ tới gần đây mình có gì đó không được bình thường. Vốn nàng cũng chỉ tưởng chuyện này là do liên quan tới việc đột nhiên giải phong ấn mà thôi. Vì nàng từng nghĩ mình không mang thai được là do phong ấn, cho nên sau khi giải phong ấn thì cơ thể có gì đó lạ cũng là chuyện bình thường.
Xem ra, có lẽ là nàng nghĩ nhiều rồi.
Quốc sư đại nhân vỗ đầu Mặc Vân đầu, nhíu mày nói: "Nhóc con tránh ra!"
Thấy sắc mặt của Quốc sư đại nhân nghiêm trọng, Mặc Vân cũng không quậy phá nữa, vội vàng buông Mộ lâu chủ ra. Cậu thấy Quốc sư đại nhân bắt đầu bắt mạch, lại lo lắng nói: "Dì Mộ bị bệnh sao?"
Quốc sư đại nhân rút tay lại, thở dài nói: "Không phải bị bệnh, mà là có em bé."
Nói xong, hắn ai oán nhìn nàng khiến nàng câm nín, sao chuyện có em bé có thể trách nàng chứ?
Bây giờ xem ra, suy nghĩ lúc trước của nàng cũng không sai. Hóa ra việc nàng mãi không có thai có liên quan tới phong ấn thật!
Công nhận là Mặc Vân nhạy bén thật. Bụng của Mộ lâu chủ cũng không quá rõ ràng, vậy mà cậu chỉ mới ôm một cái là đã phát hiện ra.
Mặc Vân sửng sốt một hồi, sau đó hưng phấn kéo Quốc sư đại nhân ra chỗ khác, nhào tới trước mặt Mộ lâu chủ, vươn tay nhỏ sờ sờ bụng nàng, nói thầm: "Hoàng Hậu của ta..."
Mộ lâu chủ nghi hoặc hỏi: "Hoàng Hậu gì?"
Quốc sư đại nhân không thể nhịn được nữa, xách Mặc Vân đi tới cửa, ném vào trong viện. Ám vệ vội vàng xuất hiện, tiếp được Mặc Vân sắp rơi xuống đất, không màng tới sự giãy giụa của cậu, liền đưa cậu ra khỏi phủ Quốc sư.
Mặc Vân đi rồi, nhưng Mộ lâu chủ vẫn còn bận tâm, nhìn Quốc sư đại nhân với vẻ hoài nghi rồi hỏi: "Mặc Vân nói vậy là sao?"
Quốc sư đại nhân thản nhiên nói dối: "Có lẽ tên nhóc Mặc Vân kia nhìn trúng nhóc quỷ trong bụng nàng rồi."
Tuy Quốc sư đại nhân không khai ra hành vi bán con của mình nhưng Mộ lâu chủ cũng không dễ lừa như vậy. Thấy hắn không nói, nàng cũng không hỏi nhiều nữa, lười biếng cất giọng: "Trước khi con ra đời, chúng ta hãy chia phòng ngủ đi!"
Quốc sư đại nhân lập tức tủi thân: "Phu nhân, ta bảo đảm sẽ không làm gì xằng bậy đâu mà."
Hắn thấy nàng không thèm để ý tới mình thì đành phải nói thật: "Ta chỉ hỏi Mặc Vân, nếu nàng sinh em bé thì nó có nguyện ý chơi với em bé không thôi."
Quốc sư đại nhân, hình như ngươi đã nói là đưa em bé cho Mặc Vân chơi mà!
Nàng nhướng mày, ý bảo hắn tiếp tục nói.
"Kết quả là tên nhóc Mặc Vân đó thấy em bé sẽ là một nha đầu giống nàng, cho nên muốn cưới nó." Nói xong, Quốc sư đại nhân không khỏi hừ lạnh nói: "Ta đã nói là tên nhóc Mặc Vân đó có ý đồ xấu với nàng mà."
Tất nhiên nàng cũng biết Quốc sư đại nhân đang nói dối, nhưng cũng lười truy hỏi. Dù sao nó cũng là con của hắn, cho dù muốn bán thì nhất định hắn cũng sẽ chọn một người mua thật tốt. Bây giờ xem ra thì Mặc Vân có vẻ không tồi.
Câm nín luôn, đôi vợ chồng này đúng là kẻ tám lạng người nửa cân mà!
Bởi vì mong nhớ Hoàng Hậu nhỏ của mình nên ngày nào Mặc Vân cũng muốn chạy tới phủ Quốc sư, ngay cả lúc học cũng mơ màng, cuối cùng đành phải để Quốc sư đại nhân đích thân dạy dỗ. Nếu Mặc Vân có thể tự gánh vác được chuyện triều đình thì hắn cũng có thể nhanh chóng được giải thoát, vậy nên Quốc sư đại nhân rất nghiêm túc dạy cậu.
Lúc này, Mộ lâu chủ nằm ở cái giường gần Quốc sư đại nhân và Mặc Vân để Quốc sư đại nhân có thể thấy nàng, Mặc Vân ngắm bụng nàng, để cả hai khỏi thất thần. Đương nhiên, chuyện quan trọng nhất bây giờ của Mộ lâu chủ là dưỡng thai!
Khi bụng của Mộ lâu chủ lớn hơn thì Quốc sư đại nhân dứt khoát không dạy học cho Mặc Vân nữa, nhưng ngày nào cậu cũng kiên trì tới phủ Quốc sư cả.
Vì đã qua tháng mười nên trời dần chuyển lạnh.
Hôm đó, vì trong triều có việc gấp nên Mặc Vân không thể tới phủ Quốc sư. Khi tới tối thì đột nhiên có người tới báo, Quốc sư phu nhân đã sinh hạ một nữ nhi.
Mặc Vân vừa nghe xong, suýt nữa khóc thành tiếng. Cậu canh lâu như vậy, ai ngờ mới không đến một ngày thì đã bỏ lỡ khoảnh khắc em bé ra đời.
Trong cơn giận dữ, Mặc Vân phạt quỳ tất cả đám đại thần hại cậu không thể tới phủ Quốc sư, thậm chí còn phạt ba năm bổng lộc của họ.
Người có được thanh kiếm Trấn Tà ắt sẽ thiên hạ vô địch.
Dù không biết thật hay giả nhưng chốn giang hồ cũng bắt đầu từng trận chiến tranh đoạt bảo vật, nhóm thắng lợi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm báu bảo vật. Sau khi trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng họ cũng tìm được Bách Hoa cốc trong truyền thuyết. Dù chưa kịp nhìn thấy kiếm Trần Tà nhưng họ đã nhìn thấy một cảnh đẹp đến chết cũng khó có thể quên được.
Tuy gọi là Bách Hoa cốc nhưng lại không có bất kỳ đóa hoa nào.
Liếc mắt nhìn lại, trong cốc toàn là những cây trắng như tuyết, đến gần nhìn kỹ thì mới phát hiện không phải cả cây đều màu trắng, mà chỉ có lá cây có màu như tuyết thôi. Bởi vì không có lá xanh nên nhìn từ đằng xa thì cả cây đều giống như bị tuyết phủ, trắng bạc cả cây.
Tuyết trắng như tung bay theo gió, chao đảo nhẹ nhàng, giống như một điệu múa xinh đẹp, hương thơm ngọt ngào vờn quanh chóp mũi như mộng ảo, làm bọn họ cảm thấy như đang từ trần gian đi đến thiên đường, lạc vào tiên cảnh.
Đám người tiếp tục mê man đi về phía trước, cuối cùng cũng gặp được một người đang ngồi dưới thân cây.
Một nam tử đang ngồi bên hồ, tay cầm cần câu, nhắm hai mắt, không biết là đang dưỡng thần hay đang câu cá. Trong hồ trồng đầy hoa sen, lay động theo gió, mùi hương nhẹ nhàng lan ra.
Dù hoa xinh đẹp cỡ nào thì cũng kém nhan sắc của nam tử này.
Một đôi mày kiếm lộ ra vẻ tà mị, lông mi mảnh dài rũ xuống trước mắt tạo thành bóng râm, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đang cong lên tràn ngập dụ hoặc. Dù hắn đang nhắm mắt cũng làm người khác chấn động, không khỏi mong đợi hắn mở mắt ra nhìn bọn họ một cái.
Một người như vậy ngồi ở chỗ này, khiến cho màu sắc của trăm hoa như ảm đạm đi hẳn, có lẽ là vẻ mặt của hắn quá mức bình thản, cho nên mặc dù gương mặt hắn vô cùng mê hoặc lòng người, nhưng không ai so sánh hắn với yêu, mà ví hắn như tiên trên trời.
Người như vậy xuất hiện ở nơi tiên cảnh hình như cũng không có gì lạ cả.
Nam tử giống như không phát hiện có người xâm nhập mảnh đất này, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ban đầu, không nhúc nhích tý nào.
Cho đến lúc trên cây vang lên một loạt âm thanh sột soạt, sau đó họ liền thấy có một vật thể màu trắng rơi từ trên cây xuống, nam tử như tiên nhân kia đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đào hoa loé lên ánh sáng, khiến tim của họ bỗng đập rộn rã.
Mà hắn giống như không hề biết sự ảnh hưởng của mình với mấy người này, hoặc nói hắn vốn không hề quan tâm đám người tép riu đó. Nụ cười trên khóe miệng càng sâu hơn, trên mặt còn mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều là cưng chiều, kịp thời duỗi tay đón được vật thể lạ kia, giọng trêu chọc: "Chẳng lẽ phu nhân muốn đo thử độ cứng của mặt đất à?"
Lúc này, mọi người mới thấy rõ người hắn đang ôm trong lòng là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, làn thịt trắng nõn, vẻ đẹp vừa liếc qua đã như muốn thấm vào xương cốt, làm người khác muốn che chở bảo vệ. Vì nàng mặc đồ trùng màu với lá cây và vì sự chú ý của bọn họ đều tập trung lên nam tử nên hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Tuy nữ tử rớt từ trên cây xuống nhưng lại không hoảng sợ chút nào, còn dựa vào ngực hắn, mắt vẫn không thèm mở, lười biếng nói: "Không phải đâu, phu quân cũng từng nói một ngày không gặp như cách ba thu còn gì? Ta đã ngủ hơn nửa ngày, sợ phu quân nhớ ta quá nên mới xuống đây nhìn thử."
Xuống đây nhìn thử là cái cớ không tệ nhưng cách xuống thì có hơi...
Đám người kia có chút câm nín, mà vị nam tử lại giống như đã quen, cười nói: "Vậy vi phu đa tạ phu nhân đã thông cảm."
"Không cần khách sáo." Nói xong, nàng dúi đầu vào ngực hắn, tiếp tục ngủ ngon lành.
Nam tử khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn về phía phía những vị khách không mời mà đến, biểu cảm lập tức trở nên lạnh nhạt, thậm chí còn có vẻ không vui, lạnh lùng nói: "Đây không phải là nơi các ngươi nên tới!"
Quốc sư đại nhân rất bất mãn về ánh mắt của đám người này khi nhìn Mộ lâu chủ. Nhưng hắn lại quên mất, rõ ràng kho báu làm cho giang hồ hỗn loạn là do hắn tung ra lúc nhàm chán.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên phát hiện trước mặt mình làm gì còn người nào nữa chứ? Cảnh đẹp lúc nãy cũng biến mất, mà bọn họ lại đang đứng ở chỗ tiến vào Bách Hoa Cốc. Nhưng lúc bọn họ muốn đi vào thì tìm mãi cũng không thấy Bách Hoa Cốc ở đâu.
Cảnh tượng mà bọn họ vừa thấy giống hệt như ảo giác, biến mất không còn sót lại gì cả.
Bọn họ cứ như con ruồi không đầu tìm mấy ngày trời, cuối cùng cũng đành phải từ bỏ. Lúc này, rốt cuộc có người nhớ tới một bức tranh cũ được cất trong nhà, lẩm bẩm nói: "Là bọn họ..."
"Cái gì?"
"Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ là bọn họ, cả hai giống hệt như trong bức họa."
Những người khác rất kinh ngạc, sao có thể chứ?
Dù bọn họ có tin hay không thì Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vẫn hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã của mình. Lúc nhàm chán thì họ sẽ đi du ngoạn khắp thế gian, chơi đã rồi lại thấy phiền, sau đó cả hai lại về nơi tuyết cốc kia, sống những ngày tháng ngọt ngào của họ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì bên cạnh vẫn luôn có người ấy.
~ Hoàn - 14/1/2020 ~