Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê
Chương 30 : Khuê mật?
Ngày đăng: 16:39 27/05/20
Bất quá, thấy Mộ lâu chủ hưng trí đang dâng cao, Quốc sư đại nhân cũng chỉ có thể liều mình bồi quân tử.
Mộ lâu chủ vừa uống vừa nhìn Quốc sư đại nhân, tầm mắt hai người giao nhau, quấn quýt si mê không rời. Nhưng ý nghĩ trong lòng của Mộ lâu chủ lại là, lễ uống rượu hợp cẩn phải không? Say chết ngươi!
Mà ý nghĩ của Quốc sư đại nhân lại là, rốt cuộc Mộ lâu chủ được hay không a? Đừng trong chốc lát đã say mèm, chịu khổ vẫn là nàng.
Hai người hai tâm tư, tu ùng ục cả một vò rượu vào dạ dày, lễ uống rượu hợp cẩn này xem như thành ý mười phần.
Mộ lâu chủ nhìn Quốc sư đại nhân, cúi người lấy hai vò rượu để lên bàn, Quốc sư đại nhân nhíu nhíu mày, thân thủ đè lại tay nàng, nói, "Đừng uống nữa, lại uống nữa sẽ say."
Hiện tại, hai gò má Mộ Lưu Ly ửng đỏ, mắt lờ đờ mông lung vì say nhưng ý nghĩ của nàng vẫn còn thực rõ ràng, thân thể cũng còn nghe lời, chưa có say, thân thủ đẩy tay Văn Nhân Dịch ra, mím môi nói, "Bản lâu chủ chưa bao giờ say, muốn thử cảm giác say rượu là như thế nào."
Nhận ra cảm xúc của nàng không tốt lắm, Văn Nhân Dịch do dự một chút, cuối cùng vẫn không có ngăn cản nàng, cảm xúc tiêu cực phát tiết ra ngoài có vẻ hay hơn nhiều. Người như Mộ lâu chủ - chỉ sợ bình thường đều đem cảm xúc của bản thân giấu dưới bộ dáng hờ hững đó, đây cũng không phải là việc tốt.
Nhưng Quốc sư đại nhân lại không để cho nàng tự mình động thủ mà tự mình mở giấy niêm phong ra rồi mới đưa vò rượu cho Mộ lâu chủ, mở miệng nói, "Mộ lâu chủ đang đồng tình với Bổn toạ sao?" Cảm xúc của Mộ Lưu Ly, hắn đều nhìn thấy.
Kỳ thật, hắn cũng biết đây là vẽ vời thêm chuyện, hắn cũng không cần người khác đồng tình nhưng đối với hảo ý Mộ lâu chủ vô tình thể hiện ra, hắn không cách nào cự tuyệt được, thậm chí còn rất hưởng thụ.
Mộ lâu chủ liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ nói, "Quốc sư đại nhân, ngươi căn bản không cần người khác đồng tình." Vả lại, thứ gọi là đồng tình này, nàng hẳn là không có.
Quốc sư đại nhân khẽ cười một tiếng, tay chụp tới, ôm nàng vào lòng, trác một ngụm tại khuôn mặt của nàng, nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Vậy, đó là đau lòng?"
Mộ lâu chủ một lòng muốn thử cảm giác say rượu là như thế nào, trong khoảnh khắc này, đầu có chút choáng váng nhưng cũng coi như thanh tỉnh, nghe xong câu hỏi của Quốc sư đại nhân, không khỏi lắc đầu cảm thán, "Tự mình đa tình."
Phản ứng của Mộ Lưu Ly có chút trì độn, qua một hồi lâu mới hiểu được ý của hắn, nhớ tới lời nói của Yến Kinh Thiên, không khỏi hỏi, "Ngươi thích ta?"
Quốc sư đại nhân do dự một chút mới gật đầu "Ân" một tiếng. Vấn đề này, Tang Nhu cũng từng hỏi qua, chỉ là, Mộ lâu chủ khác với Tang Nhu, để phân loại sự khác biệt này, Quốc sư đại nhân lại bổ sung một câu, "Thực thích."
Mộ lâu chủ ngửa đầu nhìn hắn trong chốc lát rồi nói, " Tuy rằng ngươi giảo hoạt một chút nhưng cũng xem như thuận mắt."
Khoé miệng Quốc sư đại nhân khẽ nhếch, Mộ lâu chủ có chút buồn rầu bồi thêm một câu, "Bất quá, ta sẽ không thích bất cứ ai." Cho đến bây giờ còn chưa thử qua, dĩ nhiên là không có rồi.
Đối với tình ái, Mộ lâu chủ cũng không phải ngây thơ không biết gì, chỉ là nhìn thấy những tình cừu rối rắm này liền cảm thấy không thú vị, cũng không đi nếm thử mùi vị của tình dục.
Quốc sư đại nhân rất bất đắc dĩ, Mộ lâu chủ thật biết cách đả kích người khác.
Nhìn thấy ai oán trong mắt Quốc sư đại nhân, tay Mộ Lưu Ly vỗ vai hắn, an ủi nói, "Ngươi cũng không cần ủ rũ, chúng ta có thể làm bằng hữu. Nhưng mà, ngươi không thể tính kế ta nữa." Mộ lâu chủ như thế này đã là phá lệ khai ân rồi. Nàng đã sớm không còn tin tưởng vào bằng hữu, bây giờ lại nói như vậy với Quốc sư đại nhân, đủ để chứng minh, Quốc sư đại nhân thực đặc biệt.
Nếu như là bình thường, Mộ lâu chủ tuyệt đối sẽ không nói ra lời này. Thực hiển nhiên, nàng đã quên đi sự nguy hiểm của Quốc sư đại nhân.
Nhưng Quốc sư đại nhân lại không cảm thấy vinh hạnh một chút nào. Không tính kế nàng? Hắn khó mà tuân theo! Hắn không thể cứ bị động nhìn Mộ lâu chủ giống như ốc sên được, đợi nàng chậm rãi bò tới chỗ hắn đi? Đợi như vậy đến năm nào tháng nào a? Hơn nữa, nếu Mộ lâu chủ đi sai hướng, chẳng phải là vĩnh viễn đều không đến được sao?
Không đợi Quốc sư đại nhân đáp lời, Mộ lâu chủ mím môi cười, nói, "Quốc sư đại nhân, bây giờ chúng ta xem như là khuê mật đi?" Quả thật, Mộ lâu chủ đúng là thần trí có chút mờ mịt, mới nói một chút đã xem hắn thành khuê mật.
Khuê mật? Quốc sư đại nhân dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhắc nhở nàng, "Mộ lâu chủ, chúng ta là phu thê."