Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê
Chương 90 : Hạ độc
Ngày đăng: 16:39 27/05/20
Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vừa rời đi thì Thái tử điện hạ đã không còn hứng ở lại đây nữa, Vân quý phi cũng cực kỳ tức giận, ả cũng không còn lòng dạ nào để ngồi lại nữa. Vì thế, yến hội đành phải chấm dứt trước thời hạn.
Trong cung Vân Thiên.
"Tức chết bản cung!" Vân quý phi giận dữ thét lên rồi sau đó là âm thanh đồ vật bị rơi xuống đất. Thái giám và cung nữ hầu hạ trong cung đều giả vờ không nghe thấy, tiếp tục làm tròn bổn phận của mình.
Đầu têu chọc giận Vân quý phi - Quốc sư đại nhân đang cực kỳ vui vẻ, thoả mãn vô cùng. Còn Mộ lâu chủ thì chỉ có thể thầm than rằng bản thân đã bị mắc mưu của hắn.
Nếu Quốc sư đại nhân muốn giả vờ say thì nàng sẽ phối hợp hết mình. Nhưng lúc nàng đang phối hợp với hắn thì đã quên mất hắn đang động tình, kết quả là nàng tự đưa bản thân vào miệng cọp. Sau khi trở về, hắn không kiềm chế mà lăn lộn nàng trên giường không biết bao nhiêu lần.
Ánh mặt trời rực rỡ, từng làn gió nhẹ thổi qua. Dưới tàng cây, Mộ lâu chủ nằm yên trên nhuyễn tháp, Quốc sư đại nhân nằm bên cạnh xoa eo cho nàng. Hắn nở một nụ cười mê hoặc lòng người, gợi tình nhưng cũng rất ngứa đòn.
Mộ lâu chủ hình như phát giác ra, quay đầu nhìn hắn thì bắt gặp nụ cười này. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi thụi hắn một cú.
Quốc sư đại nhân ôm bụng, hít hà vài cái, ra vẻ cực kỳ đau đớn. Mộ lâu chủ nhìn hắn phối hợp như thế thì bật cười thành tiếng, nàng nghiêng người rồi gối đầu lên đùi hắn, dùng ngón tay chọt chọt cánh tay hắn: "Tiếp tục."
Hắn vuốt vuốt tóc nàng, ôn nhu cười hỏi: "Không tức giận nữa à?"
Hai tay nàng ôm lấy thắt lưng hắn rồi áp mặt vào bụng hắn, hờn dỗi nói: "Bản lâu chủ là người hẹp hòi vậy sao?" Nàng chỉ hơi buồn bực thôi, Mộ Lưu Ly nàng công lực thâm hậu mà cũng bị ép buộc đến không còn sức để nhúc nhích, mặt mũi của Lâu chủ Lạc Tiên lâu là nàng đây cũng mất hết.
Quốc sư đại nhân nhìn biểu tình hờ hững của nàng rồi mới thu hồi sát khí dày đặc. Nhưng nụ cười ôn hoà thường trực trên môi hắn cũng không còn nữa, hắn nhếch môi đầy ý vị. Hắn cũng đã đoán được ai là người hạ độc. Xem ra, phải giải quyết một số người mới được.
Tốc độ làm việc của thủ hạ của Quốc sư đại nhân cực kỳ nhanh nhẹn, khi hai người đặt đũa xuống thì người hạ độc cũng bị ném tới trước mặt họ.
Quốc sư đại nhân uống một hớp trà, rũ mắt nhìn về phía người run cầm cập đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Bổn toạ đã xem thường ngươi." Hơi lạnh trên người của hắn đã biến mất, hoàn toàn không nhìn ra được sự tức giận ban nãy. Bây giờ, hắn chỉ mang lại cảm giác bí hiểm cho người khác.
Người quỳ trên mặt không phải ai khác mà chính là cơ sở ngầm Vân quý phi đặt ở bên cạnh Quốc sư đại nhân - tiểu Tam nhi.
Vẻ mặt tiểu Tam nhi trắng bệch, đôi mắt ngập tràn sợ hại, gã tự biết rõ lần này dữ nhiều lành ít. Sau lần trước, gã luôn né tránh Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ nhưng có một ít việc không do gã quyết định.
Bây giờ, Quốc sư đại nhân ra cửa cũng không dẫn theo gã, việc gã có thể làm càng ngày càng ít nên Vân quý phi đã rất bực bội về gã. Lần này, Vân quý phi ra lệnh cho gã phải hạ độc Mộ lâu chủ. Tuy gã biết độ nguy hiểm là rất cao nhưng vẫn phải làm vì gã biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì Vân quý phi sẽ không tha cho gã.
Dẫu sao, bây giờ một chân của gã cũng đã bước vào quỷ môn quan, chi bằng dùng toàn lực thì có lẽ còn một con đường sống. Chỉ là, ông trời cũng không giúp gã, khó khăn lắm gã mới hạ độc được vào canh thì Mộ Lưu Ly lại không uống. Hơn nữa, Quốc sư đại nhân còn tra ra gã cực kỳ nhanh chóng.
Bây giờ, nếu Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ tha mạng cho gã thì Vân quý phi sẽ không tha cho gã, tất cả đều là ngõ cụt rồi.
Dù vậy, gã vẫn cố giãy dụa, run run nói: "Quốc sư đại nhân, nô tài là người của Vân quý phi, việc nô tài làm cũng do Vân quý phi giao phó mà thôi. Nếu người trừng phạt nô tài thì Vân quý phi sẽ không vui."
Gã đã đi theo Quốc sư đại nhân lâu như vậy, tất nhiên là gã biết thái độ của Quốc sư đại nhân dành cho Vân quý phi nên gã muốn đánh cược một lần.
Lời của tác giả: Rốt cuộc tôi cũng trở lại, những chương sau sẽ càng nhiều chữ hơn. Có lẽ viết xong truyện này tôi sẽ nghỉ hưu dài hạn.