Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 1 : Mãi phiêu bạt giang hồ, chỉ có kiếm làm bạn
Ngày đăng: 20:03 18/04/20
“Tiểu ca!”
Tiết Phúc đang cầm chổi quét lá rụng dưới chân tường, chợt nghe một tiếng gọi êm tai. Ngẫm lại bản thân cũng đã hơn hai mươi tuổi đầu vậy mà vẫn được nghe một tiếng “Tiểu ca”, liền ngẩng mặt lo lắng nhìn.
Trước mắt là vách tường trơ trụi, đầy những dây thường xuân khô héo, cành lá đều cháy khô được chất thành đống. Tiết Phúc đang ngây người thì trên vai có người nhẹ nhàng vỗ nhẹ một cái.
Y vội quay đầu lại xem.
Không biết từ khi nào, đằng sau lưng có một cô nương nét mặt tươi cười như hoa đang đứng, có lẽ khoảng mười bảy tuổi chăng? Dáng người không cao không thấp, rất xinh xắn vừa nhìn đã khiến người khác yêu thích. Nàng vận một chiếc váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo gấm hoa mai đặc biệt, hẳn là rất xa xỉ. Tóc cũng được búi lên một cách tinh tế, một vài lọn tóc thả xuống còn hơi xoắn lại.
Thật đẹp.
Tiết Phúc mặt đỏ hồng, tim đập mạnh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “Tiểu thư có việc?”
Cô nương vươn tay, lòng bàn tay có một thỏi bạc ước chừng là hai lượng. Tiết Phúc đánh giá nàng là có chuyện muốn nhờ hắn làm, ra tay hào phóng như vậy, nhất định có lý do.
Tiết Phúc vội vàng hỏi, “Tiểu thư có gì cứ phân phó, không cần đưa bạc.”
Cô nương thấy y rất biết lễ nghĩa, lại không lỗ mãng, khóe miệng hơi nhếch lên, cùng y thương lượng, “Tiểu ca, giúp muội vào cửa.”
Tiết Phúc ngẩn người, “Vào cửa?” Trong đầu lại nghĩ đến tiếng gọi “Tiểu ca” kia thật là xuôi tai.
Tiểu cô nương không nói gì, chỉ quay đầu lại, chỉ chỉ đội ngũ thật dài ở đằng xa.
Cách xa bờ tường là một nơi có khoảnh sân vô cùng rộng rãi, trước cửa còn có một tấm biển trông khí phái vô cùng, đề ba chữ rất to “Bắc Hải phái”.
Trước cửa lớn là hai thủ vệ bộ dạng hung tợn, so với hai con kỳ lân bằng đá bên cạnh nhìn còn dữ tợn hơn nhiều.
Bên trái cửa trước bày hai chiếc bàn dài, hợp lại thành một, phía sau là ba lão nhân ngồi nghiêm chỉnh, đang xem tướng cho một đám người có cả nam lẫn nữ.
Liếc mắt một cái, lão nhân nếu nói “Qua”, liền cấp khối mộc bài có viết tên trên đó thì nha hoàn lập tức được dẫn vào cửa. Nếu lão tiên sinh vung tay lên, thờ ơ bảo “Không qua”, kẻ đó liền bị đuổi đi.
Này không phải là trong cung muốn tuyển tú nữ, mà là Bắc Hải phái đang tuyển nha hoàn và tiểu tư.
(tiểu tư: sai vặt)
Bắc Hải phái là đại môn phái đệ nhất trong giang hồ, trang chủ Tiết Bắc Hải danh chấn thiên hạ, gia nghiệp cũng rất lớn, tuyển hạ nhân thế này so với cầm binh đánh trận cũng không khác mấy.
Tiết Phúc gãi đầu, “Tiểu thư, ở đó đang tiến hành tuyển hạ nhân mà.”
“Chưởng môn Bắc Hải phái Tiết Bắc Hải của các người muốn thành thân, hạ nhân không đủ nên mới tìm thêm người, đúng không?” Cô nương tự nhiên cười khẽ, trong lúc nói chuyện nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt còn có vẻ trẻ con nhìn Tiết Phúc càng khiến y mất tự nhiên, chỉ biết lắp bắp nói, “Đúng . . . . . Đúng vậy, tuyển hạ nhân làm việc nặng.”
“Muội muốn vào đây làm hạ nhân nhưng sợ xếp hàng, lại sợ bọn họ không cho muội qua, nên mới đến đi theo huynh vào cửa sau đó”.
Cô nương nói thật tự nhiên, Tiết Phúc trợn tròn mắt, can đảm đánh giá nàng từ trên xuống dưới, thấy thế nào cũng là một tiểu thư hay được chiều chuộng, đâu có chỗ nào giống người hay làm việc nặng?
“Tiểu thư, xin đừng nói đùa.” Tiết Phúc cười gượng, khó xử, “Người làm sao làm được việc nặng!”
Tiết Bắc Hải đột nhiên hỏi, “Ân công tên gọi là gì?”
Tiểu Đao nghe được hai tiếng “Ân công”, da đầu tê rần, trả lời, “Gọi ta Tiểu Đao.”
“Tiểu Đao cô nương, có phải là thích Hồng Chỉ Bảo Tán?”
“Thích!”
“Ta nguyện lấy này ô này làm thù lao, xin Tiểu Đao cô nương giúp ta làm một chuyện.”
“Ngươi nói, chỉ cần ta cho ngươi làm một chuyện, ô sẽ đưa cho ta ?”
“Không sai! Thỉnh nhờ cô nương giúp ta đi một chuyến đến Hàng Châu phủ.”
“Được, nói rõ ràng xem.”
Tiết Bắc Hải lấy từ trong người ra một cái túi da dê bên trong chứa một hộp gấm, đưa cho Tiểu Đao, “Đến Hàng Châu phủ tìm huynh đệ của ta tên Tiết Bắc Phàm, chính tay đem chiếc hộp này giao cho y, nhắc nhở y đề phòng người của Bắc Hải.”
“Bên trong hộp là cái gì?”
“Long Cốt Ngũ Đồ!”
Nhan Tiểu Đao thè lưỡi, nhân gian thường nói trong giang hồ có bốn bảo vật, “Nguyệt Hải Kim Thuyền, Thánh Võ Hoàng Phổ, Hồng Chỉ Bảo Tán, Phong Nguyệt Vô Ưu”. Trong đó thần bí nhất chính là Nguyệt Hải Kim Thuyền cùng Thánh Võ Hoàng Phổ, nghe đâu được giấu trong Bắc Hải thuỷ tinh cung. Mà chỗ của Bắc Hải thuỷ tinh cung được ghi lại trên năm khối long cốt tạo thành Long Cốt Ngũ Đồ.
“Vật quý trọng như vậy ngươi giao cho ta không sợ ta độc chiếm sao?”
Tiết Bắc Hải trầm mặc một lát, mở miệng, “Nếu người một nhà còn không tin được, vậy ta thà tin người ngoài.”
Tiểu Đao suy nghĩ rồi nhìn lại cái ô, “Hồng Chỉ Bảo Tán này giờ là của ta!”
Tiết Bắc Hải gật đầu, cùng Nhan Tiểu Đao vỗ tay lập thề, định ra vụ thương lượng này.
. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, mưa to chuyển thành những giọt mưa nhỏ tí tách, Nhan Tiểu Đao cầm hồng tán rời đi ra phía sau núi của Bắc Hải phái, trong người đem theo Long Cốt Ngũ Đồ, đón thuyền đi Hàng Châu .
Tiết Bắc Hải ở trong sơn động vận công chữa thương, lúc này, một người lặng lẽ tiến vào, là Tiết Phúc.
“Trang chủ, đều làm thỏa đáng?”
Tiết Bắc Hải mở to mắt, gật đầu, “Lần này thật sự là đến đường cùng thì gặp lối thoát, cũng may mà ngươi thông minh, nhìn ra thân phận của nàng.”
“Trang chủ, Nhan Tiểu Đao thật sự có thể giúp chúng ta?”
“Đương nhiên có thể.” Tiết Bắc Hải nhắm hai mắt lại, khí định thần nhàn, “Kế tiếp đành nhờ Bắc Phàm.”