Giang Hồ Bất Ai Đao
Chương 26 : Núi hoang rừng dã phải chú ý
Ngày đăng: 20:04 18/04/20
Lão ni cô bắt quyết trông như đang niệm chú, nhưng Tiểu Đao có thể nghe thấy rõ ràng, mấy thứ bà ta niệm cũng chẳng giống như kinh ngôn Phật pháp gì cả, chỉ là đọc vớ vẩn tào lao, quái lạ là trong rừng thật sự là có động tĩnh.
Đầu tiên là là một trận gió thổi qua, sau đó cát bụi cuốn lá khô bay tứ tung, thất Di thái sợ đến nỗi vội vàng trốn sau lưng lão ni.
Tiểu Đao trông cứ như thỏ con dỏng tai lên nghe trộm trên nóc nhà, hiếu kỳ nhìn lão ni cô phía dưới. Tiết Bắc Phàm ngồi cạnh nàng, chung quy nghĩ rằng trong rừng có gì đó quấy nhiễu, là người… Hay là thứ gì khác?
Lão ni niệm chú một lát, quay đầu lại âm trầm nói với thất Di thái, “Không gì nữa, bọn chúng trốn không nổi khỏi rừng đâu.”
“Nam nhân có đi hay không cũng không quan trọng, nhưng không được để nữ nhân chạy thoát!” Thất Di thái nghiêm mật dặn, “Mấy ngày nay lão gia cũng không chịu đến chỗ ta, cả ngày chỉ ngồi ở chỗ lão Bát, bằng không cũng đi tìm ả tiểu yêu tinh lai lịch bất minh kia.”
“Yên tâm, phu nhân.” Lão ni mỉm cười, hạ giọng nói, “Ta đã chuẩn bị vài thứ tốt cho người.”
Sắc mặt Thất Di thái từ đầu vẫn u ám, rốt cục cũng nở nụ cười hòa hoãn.
Lão ni dẫn thất Di thái trở về đại điện, trên nóc nhà, Tiểu Đao thở phào nhẹ nhõm, kéo áo Tiết Bắc Phàm, ý bảo hắn —— đi mau!
Tiết Bắc Phàm tuyệt nhiên bất động, nhướng chân mày hỏi nàng, “Lão yêu bà đó nói chúng ta không thể ra khỏi rừng, cô còn muốn đi?”
“Chẳng lẽ chờ ở đây cho bị ăn sao?” Tiểu Đao trừng mắt liếc hắn.
Tiết Bắc Phàm tiến sát qua, tay chọt chọt cánh tay Tiểu Đao một chút.
Tiểu Đao che tay cảnh giác nhìn hắn, “Làm gì vậy, dâm tặc.”
“Ha.” Tiết Bắc Phàm cười gượng hai tiếng, “Cô xem chừng cũng không được mấy cân thịt, nhưng có thể bồi thất Di thái đó ăn no, cẩn thận coi chừng bị bắt được đó.”
“Ngươi dọa ta?”
“Ai dọa cô, lão yêu bà đó có công phu không tồi, đã phát hiện cô đang ở trên nóc nhà, chỉ có điều kỳ quái là không động thủ bắt cô.”
Tiểu Đao nghi ngờ ra mặt, “Có thật không?”
“Dọa cô thì là cún.”
Tiểu Đao nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm nhìn một hồi, duỗi tay chỉ vào chóp mũi hắn, “Cún!”
Tiết Bắc Phàm nhanh tay bắt gọn ngón tay Tiểu Đao, “Nha đầu thúi!”
Ghìm Tiểu Đao sắp sửa nổi sùng lại, Tiết Bắc Phàm nhắc nhở nàng, “Đừng đùa nữa, đi xem thử lão ni đó và thất Di thái đang cái gì đã?”
Tiểu Đao do dự một chút, chung quy vẫn cảm thấy thất Di thái điên đến lợi hại, đi nhìn trộm có thể sẽ bị tóm, nhưng lại bị Tiết Bắc Phàm tóm nhảy xuống nóc nhà trước, rồi lặng lẽ vòng ra sau miếu thờ.
Miếu Tiên Vân này cũng không tính là lớn, người canh giữ ít, trước sau có cả thảy ba gian nhà, chung quy chẳng có bao nhiêu người, một lão ni cô, vài tiểu ni quét tước. Trước đây hẳn là cũng có thêm hương khói mập mờ, nhưng hiện tại đã phong tỏa núi, hết sức yên tĩnh.
Tiểu Đao theo Tiết Bắc Phàm vòng ra sau, đến gần phòng bếp, thì thấy thất Di thái và lão ni cô đang ở trong một gian phòng cạnh phòng bếp, cửa đóng chặt, lén la lén lút. Hai người lặng lẽ vòng qua cửa sau, nép bên kẽ hở khe cửa nghe trộm câu chuyện.
Nghe thấy lão ni cô dặn dò thất Di thái, “Dược này, lén cho Thái đại nhân uống, đều đặn ba ngày, tốt nhất là hãy cho vào nước nóng.”
“Uống cái này, thật là hắn sẽ một lòng với ta, không còn đứng núi này trông núi nọ nữa?”
“Không sai.” Lão ni khẳng định, “Ba ngày sau, Thái đại nhân sẽ trở nên ngây ngốc, người lúc đó chỉ cần đốt cây nến này, nói cái gì, hắn sẽ nghe cái đó.”
Thất Di thái vui mừng nhận cây nến cùng lọ dược, rồi đưa cho lão ni rất nhiều bạc, vô cùng xa hoa.
“Ngươi mơ tưởng à.” Chờ cọc gỗ trờ đi rồi, Tiểu Đao mới đứng lên, phủi phủi váy, “Trong rừng có cơ quan kín, đi nhanh thôi.”
“Ai, cô có thể dạy ta phân biệt mấy lần không.” Tiết Bắc Phàm đứng lên bước lên một bước, lại cảm thấy dưới chân chợt vang lên tiếng “Rắc” nho nhỏ.
Tiểu Đao quay đầu nắm tay áo hắn ngăn lại, “Đừng nhúc nhích!”
Tiết Bắc Phàm cũng dừng lại nhìn chân mình, “Ta giẫm phải cái gì sao?”
Tiểu Đao ngồi xổm xuống nhìn một chút, rồi đứng lên, “Ngươi đúng là sao chổi nha, giẫm phải tiễn trận rồi đó!”
“Tiễn trận?” Tiết Bắc Phàm hiểu ra, “Chính là cái cơ quan điều khiển hàng loạt mũi tên bắn ra cùng lúc, bắn tới khi người đó thành con nhím mới thôi?”
Tiểu Đao thực sự là phục hắn luôn, lúc này mà còn có tâm tư nói đùa.
Tháo sợi dây thừng buộc mấy cái cọc gỗ, chắn bên người Tiết Bắc Phàm, Tiểu Đao ngưng trọng nói, “Chốc nữa lúc ngươi thả lỏng nhấc chân lên, lập tức nằm úp xuống lăn đi, trốn ra phía sau cái cây to đi.”
Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Vậy còn cô?”
Tiểu Đao nhếch khóe miệng, “Ta đương nhiên trốn trước, lẽ nào ở lại cùng chết với ngươi? Bảo trọng nha Tiết nhị, nếu như có gì bất trắc ta sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho ngươi, lại đốt thêm cho ngươi mấy cô nương bằng giấy.”
Tiểu Đao còn chưa dứt lời, đã thấy Tiết Bắc Phàm vừa vặn nhấc chân, “Ai nha, không được nhấc lên.”
“A…” Tiểu Đao hít một ngụm khí lạnh, nghe thấy có tiếng rẽ gió mà đến, bay từ xa đến gần với tốc độc cực nhanh, biết ngay là không ổn.
Nhún người muốn chạy, lại bị Tiết Bắc Phàm ôm chặt thắt lưng, “Nữ hiệp, mang ta đi với.”
“Ngươi, ngươi muốn chết!” Tiểu Đao đẩy hắn, rủa thầm kiếp trước thiếu nợ đại gia hắn hay sao hả! Nhác thấy tiễn trận bắt đầu kích hoạt rồi.
Tiết Bắc Phàm thì lại cười xấu xa, ôm Tiểu Đao đang nóng như lửa đốt… Trên trời tiễn trận bắn tới.
Hai người không có đường lui, vội trốn sau gốc cây to ôm nhau. Cũng không biết qua bao lâu, tiễn trận rốt cục cũng ngừng lại.
Tiết Bắc Phàm hai tay ôm Tiểu Đao, Tiểu Đao dựa lưng vào cây, đạp hắn một cước, “Buông ra, dâm tặc!”
Tiết Bắc Phàm ló đầu ra ngoài thăm dò, “Cái này có thể còn có lần hai lần ba không?”
“Đương nhiên sẽ không.” Tiểu Đao đẩy ra hắn, ló đầu ra ngoài nhìn thử, thấy toàn bộ thân cây bị bắn nát như bia tập, còn hơn cả bị biến mất, càng nghĩ càng giận, tay đánh liên hồi, “Thiếu chút nữa đã bị ngươi hại chết rồi.”
Tiết Bắc Phàm né vài lần, nắm lấy cổ tay nàng, “Cô ôm rồi bế, còn nhảy vô lòng ta, đến cả chăn của ta cũng chui vào, tốt xấu cũng đã từng cùng vào sinh ra tử nhiều lần, thế nào mà gặp đại nạn lại chạy trước thoát thân hả?”
“Ngươi đi chết đi!” Tiểu Đao ra sức nhéo cánh tay Tiết Bắc Phàm một cái…
Đang cãi cọ sôi nổi, chợt nghe từ trong rừng truyền đến tiếng “A!” thất thanh, tiếng hét vô cùng thảm thiết.
Tiết Bắc Phàm khẽ nhíu mày, nhìn về phía rừng rậm.
Tiểu Đao giậm một chân, “Có khi nào có người đi ngang qua bị tiễn trận làm ngộ thương rồi không?”
“Núi chẳng phải đã bị phong tỏa rồi sao?”
“Mau đi xem.” Tiểu Đao vội chay qua, Tiết Bắc Phàm còn cách nào khác hơn là đi theo, ven đường dùng đoản kiếm khắc vài ký hiệu, núi này địa hình kỳ lạ dễ lạc đường, hơn nữa trời cũng dần chập choạng tối…