Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 28 : Mộc đầu nhân

Ngày đăng: 20:04 18/04/20


Trên đường lớn thành Kim Lăng sầm uất, bỗng nhiên nghe một trận gà bay chó sủa. Tiết Bắc Phàm kéo Nhan Tiểu Đao ở phía trước chạy cực nhanh, phía sau là hạ nhân trong phủ Thái Biện rượt theo.



Những người đi trên đường lớn, hay thương buôn đều ngừng chân nhìn, chỉ thấy đằng trước một nam tử tuấn tú cùng một nha đầu xinh đẹp đang lao đi rất nhanh, phía sau là thủ hạ Thái Biện mặt mày dữ tợn đuổi theo, nhìn sơ cũng đoán được là Thái Biện ngắm trúng cô nương dễ thương đó.



Đồng thời mọi người còn âm thầm mắng chửi Thái Biện tạo nghiệp, bèn đem thêm chướng ngại vật chắn giữa đường. bọn hạ nhân trên suốt đường rượt theo bị ngã chổng vó làm trò cười cho thiên hạ.



“Gã Thái Biện này, ấy vậy mà còn dám chạy ra đây báo thù.” Tiểu Đao vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, thình lình có một người vươn tay kéo nàng vào một ngõ nhỏ tối đen.



Ngẩng đầu, Tiểu Đao vui vẻ, “Hiểu Nguyệt!”



Người kéo Tiểu Đao vào trong là Hiểu Nguyệt, Tiết Bắc Phàm cũng theo Trọng Hoa vào ngõ nhỏ. Trọng Hoa mang theo mọi người trốn vào sau một cánh cửa, đóng cửa lại, Tiểu Đao mới phát hiện mình đã về đến hậu viện nhà Trọng Hoa rồi.



“Tòa nhà này đúng lớn!” Tiết Bắc Phàm vỗ vai Trọng Hoa một cái, “Thật đói thật khát nha!”



“Hai người đã ở đâu vậy, chúng ta đi tìm khắp nơi, sốt ruột quá trời.” Hiểu Nguyệt thông báo Tiểu Đao, “Sáng sớm hôm nay Thái Biện truy nã toàn thành hai người, ngay cả cáo thị cũng dán khắp nơi, mấy ngày tới hai người đừng nên xuất môn.”



“Cái gì?!” Tiểu Đao nhíu mày, “Thằng cha Thái Biện không sợ Sơn bà đến tìm hắn nữa sao?”



“Thái Biện làm mưa làm gió tại Kim Lăng cũng không phải ngày một ngày hai, hai người khiến hắn bị thiệt thòi, hắn không phải là muốn tìm cả hai thì sao nữa chứ! Hơn nữa, cáo thị truy nã có thưởng là Sơn bà, hai người thì chỉ là tìm người mà thôi.” Nói đoạn, Trọng Hoa đưa một cáo thị qua cho cả hai xem.



Tiểu Đao tiến qua nhìn thử, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đây chẳng phải cái hình là mặt nạ hôm trước mình dùng để dọa Thái Biện sao? Thì ra tên ngu đần đó thực cho rằng đánh lén hắn chính là Sơn bà, đã vậy, còn muốn bắt mình và Tiết Bắc Phàm để làm chi?



“Hắn bắt sơn bà là do có tật giật mình, bắt cô là tâm hoài bất quỹ (chiếm giữ là của riêng), bắt ta là để giết người diệt khẩu.” Tiết Bắc Phàm cầm bát cơm, vừa ăn vừa lẩm bẩm.



Bụng Tiểu Đao cũng biểu tình dữ dội, Hiểu Nguyệt gắp cho nàng đĩa rau, nàng vừa ngậm một cái chân gà vừa hỏi Tiết Bắc Phàm, “Không phải vì báo thù, phiền toái tìm ta làm chi?”



“A.” Trọng Hoa nhịn không được nở nụ cười Tiết Bắc Phàm cũng lắc đầu, nói phong long, “Chậm tiêu.”



“Cười cái gì?” Hiểu Nguyệt cũng có chút lo lắng, “Chẳng lẽ hắn muốn Tiểu Đao thay hắn tìm bảo vật?”



Tiểu Đao nhai đậu đũa nhìn chằm chằm mọi người, tự hỏi Thái Biện nhanh như vậy đã biết thân phận mình rồi sao?



Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa cùng cười không nói, vội vội vàng vàng ăn cơm xong thì xuất môn, cũng không biết là làm chuyện gì.



Trước khi ra ngoài, Tiết Bắc Phàm kéo tay Tiểu Đao qua, tay nhẹ điểm lên đầu nàng dặn dò, “Nha đầu điên cô tối nay nhất thiết không được ra ngoài!”



Tiểu Đao còn chưa kịp phản bác, Tiết Bắc Phàm đã quẳng cô sang cho Hiểu Nguyệt, dặn dò, “Trông cho kỹ! Ngủ sớm đi.”



Hiểu Nguyệt theo bản năng gật đầu, kéo Tiểu Đao vào nhà.



Rửa mặt xong xuôi, Tiểu Đao trèo lên giường ôm gối suy nghĩ, thấy Hiểu Nguyệt vừa lau tóc vừa bước vào thì hỏi nàng, “Hiểu Nguyệt, Tiết Bắc Phàm và Trọng Hoa hơn nửa đêm ra ngoài làm gì vậy?”



Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói, “Ừm, ta mới nãy có nghe Trọng Hoa nói muốn tìn Thái Biện tính sổ.”



Tiểu Đao “Tăng” một tiếng nhảy dựng lên, “Chuyện này sao không gọi ta?!”



Hiểu Nguyệt ấn nàng nhét vào trong chăn, “Không cho phép cô ra ngoài!”



Tiểu Đao mếu máo, buồn so ngồi trên giường chọt chọt mèo, “Ngủ không được.”


Tiểu Đao khẽ nhíu mày, nhớ tới Dư Lan Chi biểu muội của Vương Bích Ba*, nói nữ nhân này ích kỷ không bằng nói nàng ngốc, toàn tâm toàn ý trông chứng biểu ca nàng. Một biểu ca như hắn mới gọi là ích kỷ, bên ngoài thì trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại đem nàng ra sau hậu viện, không cho đi cùng, cũng không cho ra ngoài, mặc cho nàng chờ đợi đến mệt mỏi, đến già.



*chỗ này trong bản raw ghi là Trầm Bích Ba, ta nghĩ chắc Nhã Nhã ghi nhầm nên sửa lại cho đúng



Trọng mẫu đặt ly trà xuống, tay với lấy gậy chậm rãi đứng lên.



Tiểu Đao và Hiểu Nguyệt nhanh chóng đứng dẫy đỡ bà.



Thế nhưng bà lại khoát tay, từ bên cạnh bài vị phụ thân Trọng Hoa lấy ra một Mộc nhân kỳ lạ, đưa cho hai người nhìn. Mộc Đầu Nhân này, bàn tay vừa vừa, ngũ quan không thấy rõ ràng, tứ chi cũng không cân đối, xem là một phế phẩm khi điêu khắc.



“Đây là…” Tiểu Đao buồn bực.



“Đã từng có người nói, nếu đem người mình quý mến khắc thành hình dạng, khắc một Mộc Đầu Nhân, rồi đem máu bản thân nhỏ vài giọt lên đó, sẽ điều khiển được tâm hồn người đó, khiến người đó ngoan ngoãn nghe lời.” Trọng mẫu cười cười, nhưng ý tứ có chút tự giễu.



Tiểu Đao vuốt ve một đầu nhân, lại nhìn bài vị một chút, sửng sốt, “Sẽ không là…”



Lão phu nhân gật đầu, “Đây là cái lúc hồi trẻ ta làm, không còn cách nào khác, hắn vốn phong lưu đa tình, vĩnh viễn không thấy thỏa mãn.”



“Vậy việc đó có thành công không?” Hiểu Nguyệt nhíu mày.



“Cũng may nhờ có Mộc Đầu Nhân này.” Trọng mẫu gượng cười, “Ta tự mình làm, ai cũng không biết, nửa tháng còn chưa thấy có kết quả, đang chán nản, thì hắn lại leo tường vào. Thì ra là hắn nửa tháng không thấy ta, cho rằng ta không kiên trì, nên vội vàng thú ta về.”



Hiểu Nguyệt vùng Tiểu Đao nhìn nhau cười.



“Chỉ tiếc.” Lão phu nhân thở dài, “Không phải toàn bộ Mộc Đầu Nhân, đều có thể chờ được đến như vậy, có một số thành công, một số thì trở nên điên dại bị hấp dẫn.”



.



oOo



Chú thích:



[1] ở đây mình không có dẫn link vì không biết tìm đâu ra, nhưng mình hiểu đoạn này nên giải thích cho mọi người



Thảo nhân, Mộc nhân, Thạch nhân, Đồng nhân, Kim nhân, Ngọc nhân ở đây ý chỉ là hình nộm bằng thảo – cỏ, mộc – cây, thạch – đá, đồng – đồng thau, kim – vàng, ngọc – ngọc bích (hoặc ngọc thạch)



Chủ thoáng nghĩa là chủ thể



Thảo nhân là chủ bệnh thống: chủ thể hình nộm bằng cỏ gây ốm đau bệnh tật



Mộc nhân là chủ thần chí: chủ thể hình nộm bằng cây điều khiển tâm trí con người



Thạch nhân là chủ sinh tử: chủ thể hình nộm bằng đá điều khiển mạng sống



Đồng nhân là chủ kiếp nạn: chủ thể hình nộm bằng đồng thau điều khiển kiếp nạn người khác



Kim nhân là chủ phú quý: chủ thể hình nộm bằng vàng có thể giúp con người trở nên giàu sang



Ngọc nhân là chủ nhân duyên: chủ thể hình nộm bằng ngọc hỗ trợ nhân duyên