Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 33 : Mức mong chờ

Ngày đăng: 20:04 18/04/20


Sau khi Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm ăn mì xong, lúc về trên tay còn cầm một thực hạp đựng mì thịt bò khô.



“Cô thật là có duyên.” Tiết Bắc Phàm nhìn thực hạp trên tay một chút, “Lão bản không những không hận việc không lấy bạc của cô, mà còn cho cô một cái hạp.”



“Ngày mai mang thực hạp đến trả.” Tiểu Đao đến một hàng trái cây ven đường chọn hai trái lê, vừa hỏi Tiết Bắc Phàm, “Người phía sau vẫn theo dõi liên tục, thật phiền.”



“Muốn cắt đuôi bọn chúng cũng không khó, bất quá Ngụy Tân Kiệt và Thái Biện là hai loại người, có thể tránh được Thái Biện, nhưng lại không chắc có thể đảm bảo là Ngụy Tân Kiệt không tìm ra gia môn của Trọng Hoa.” Tiết Bắc Phàm nói, với tay cầm lấy một trái lê trên tay Tiểu Đao, quay đầu lại ném vào một người đi đường.



Một nam tử đứng giữa đường, vừa vặn tiếp được trái lê, xấu hổ nhìn phía trước.



Tiết Bắc Phàm cười, “Khỏi phải theo, bảo Ngụy Tân Kiệt ‘cách’ vợ ta ra một chút… A.”



Còn chưa nói hết, Tiểu Đao đã đạp một cước, Tiết Bắc Phàm nhảy lùi ra sau, với tay nhéo má nàng một cái rồi xoay người bỏ chạy.



“Ngươi đứng lại, dâm tặc thối kia!” Tiểu Đao đuổi theo, “Trả lê lại cho ta!”



Người Tiết Bắc Phàm vừa mới ném lê ban nãy là người đứng đầu của đám người Ngụy Tân Kiệt phái đi theo dõi, mấy ám vệ mai phục khác cũng ngoảnh đầu lại nhìn hắn, ý hỏi —— còn đuổi nữa không?



Người nọ nhíu mày một lúc lâu, không còn cách nào khác đành khoát tay ra hiệu mọi người trở về, Tiết Bắc Phàm này, vẫn là bọn hắn không thể đuổi kịp.



Tiểu Đao trở lại phủ đệ của Trọng Hoa, thấy Hiểu Nguyệt đang cùng Trọng Hoa, Hách Kim Phong đang ngồi uống trà trong viện.



Tiết Bắc Phàm đem sự tình kể lại đại khái, Hách Kim Phong gật đầu, “Ta có đi thăm dò một chút, nghe đâu Thái Liêm gần đây quả thực không thuận buồm xuôi gió, cáo bệnh muốn quy ẩn, chỉ tiếc là hoàng thượng phái Ngụy Tân Kiệt tới tra xét hắn, tin đồn liên tục không ngừng.”



“Ai, cho nên mới nói!” Tiểu Đao nhéo nhéo chú mèo vàng trong lòng, “Không phải là không có báo ứng, mà là chưa tới!”



“Tối nay sau khi đến Địch phủ, còn phải đi thăm dò, có nên danh chính ngôn thuận mà đến không?” Hiểu Nguyệt hỏi Tiểu Đao, “Ban nãy ta có nghe ngóng trên phố, tất cả mọi người nói Địch phủ là một hộ giàu có, thường ngày làm việc thiện rất được lòng người, Địch tiểu thư còn được khen là có tri thức hiểu lễ nghĩa.”



“Danh chính ngôn thuận mà đi.” Tiểu Đao nói, đưa tay vỗ vai Hách Kim Phong, “Có đại ca ở đâu, chúng ta cứ nói là đi điều tra vụ án!”



“Ừ.” Hách Kim Phong gật đầu, vừa khen ngợi Tiểu Đao, “Mì này ăn ngon lắm!”



Nói thêm dăm ba câu, đến khi đèn được thắp lên, đoàn người Tiểu Đao đến Địch phủ.



Trước cửa Địch phủ có phần lạnh lẽo, cửa đã sớm đóng, ngay cả một người canh cửa cũng không có. Thế nhưng nhìn bề rộng của cánh cửa, quả thực là một hộ giàu có.



Gõ cửa thật lâu, mới có một lão quản gia ra mở, nhìn thấy cả đám người thì ngơ ngác , bèn hỏi một câu, “Các vị, có chuyện gì?”



“Xin hỏi chủ nhân quý phủ có nhà không?” Hách Kim Phong dò hỏi.



Đoán chừng gia nhân nọ đã được lệnh không cho ngoại nhân vào, bèn nói cho có lệ, “Các vị, mấy ngày trở lại đây, chủ nhân không có ở nhà.”



Nói rồi định đóng cửa, lại nghe Tiểu Đao khéo léo nhẹ nói một câu, “Đi nói cho tiểu thư nhà các người, chúng ta có thể trị hết bệnh cho Văn Tứ công tử.”



Gia nhân hơi sửng sốt, ngẩng đầu quan sát Tiểu Đao, “Cô nương là…”



Tiểu Đao nhếcch khóe miệng, “Nhanh đi, chậm trễ thì gia cô nhà các người nhất định sẽ chết.”




Đêm hôm đó Địch tiểu thư bảo mọi người lưu lại nghỉ ngơi một đêm, ngày kế sẽ chiêu đãi, cũng là chờ đến ngày nói một số chuyện.



Tiểu Đao bước vào viện tử, trước sau vẫn nghĩ không ra, bèn hỏi Tiết Bắc Phàm, “Ngươi nghe có hiểu không? Cái gì mà nói không rõ ràng được?”



“Cái này là một câu hỏi đo mức độ mong chờ, nương cô không dạy qua cho cô sao?” Tiết Bắc Phàm hỏi lại Tiểu Đao.



Tiểu Đao nghi ngờ lắc đầu, “Cái gì mà đo mức độ mong chờ? Nương ta nói không nên ôm mộng hão huyền với nam nhân.”



“A.” Tiết Bắc Phàm cười khổ, “Không sai mấy, tốt hơn là nói thế này…” Nói đoạn, hắn tiện tay hái một đóa hoa lê đưa cho Tiểu Đao, “Đây.”



Tiểu Đao khó hiểu tiếp nhận hoa, nhìn hắn, “Để làm gì?”



“Có thấy hoa lê không?”



“Dĩ nhiên là thấy.” Tiểu Đao nhìn xung quanh một chút, là hoa lê thông thường.



“Tặng cô.”



Tiểu Đao híp mắt, “Cái này, ta cũng biết hái, tặng ta làm cái gì.”



“Chậc, đây là cái gọi là mức độ mong chờ.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay cười, “Cô cho rằng ta tặng hoa lê cho cô là có ý gì?”



“Ai mà biết.” Tiểu Đao bĩu môi.



“Cô có thể cho rằng là ta tặng hoa cho cô tức là ta thích cô không?”



Tiểu Đao trầm mặt một hồi, lấy tay bắt mạch cho hắn, “Ngươi bệnh nữa à?”



Lúc này, một nha hoàn bưng một khay nhỏ dâng trà lên, Tiết Bắc Phàm nhận khay trà, đem hoa đặt vào tay nàng, “Đa tạ.”



Nha hoàn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm một cái, đỏ mặt bỏ chạy.



Tiết Bắc Phàm buông tay nhìn Tiểu Đao, “Nhìn ra không?”



Tiểu Đao bĩu môi, “Dâm tặc!”



Tiết Bắc Phàm hết cách nhìn Tiểu Đao, “Ta vừa nãy cũng mới tặng hoa cho cô, cô không nói ta dâm cô nhưng lại không cho phép ta dâm người khác?”



Tiểu Đao cầm một trái cam trong đĩa đựng trái cây đập hắn.



“Trên đời này phân nửa nam nhân phong lưu là do bị người đời hiểu sai.” Tiết Bắc Phàm bắt lấy trái cam cười thoải mái, “Đương nhiên, phân nửa còn lại là tự tạo nghiệp chướng.”



Tiểu Đao tự nhủ cái gì mà mức độ mong chờ chứ, ngươi không đi trêu chọc người, người khác cũng sẽ không nghĩ lung tung, bèn xoay mặt trở về phòng.



Vừa bước chân lên bậc thềm, đột nhiên… Nghe một tiếng kêu thảm thiết.