Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 44 : Đêm dài người không yên

Ngày đăng: 20:04 18/04/20


Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm bỏ rơi đám người theo dõi liền trở lại chỗ hẹn bí mật, đây là nơi ở của một người dân mà Trọng Hoa đã thuê để ở lại. Vùng biên thùy Tây Vực, luôn luôn có vài người lai lịch phức tạp, cần nơi ở ẩn, bởi vậy thường xuyên có chỗ trống cho thuê. Người cho thuê nhà căn bản đều là lão nhân, thu bạc xong liền đi, cái gì cũng không hỏi, dĩ nhiên cũng sẽ không đi ra ngoài nói lung tung.



Tiểu Đao vào sân đi vòng vo, cảm thấy rất có tư vị của Tây Vực – “Nhìn một hồi thì ra mấy gian nhà này đều được xây thành một vòng tròn!”



“Hình tròn có rất nhiều ưu điểm, đóng cửa đá lại thì ai cũng không vào được. Ở nơi hoang sơn thôn dã, gian nhà như vậy có thể phòng cướp, phòng sói, bão cát! Cửa sổ hướng vào trong, trong viện vừa có thể phơi y phục vừa có thể phơi nắng, buổi tối đốt đống lửa, gió thổi cũng không tắt.” – Tiết Bắc Phàm giải thích xong, bắt đầu lấy hoàng bảng vừa rồi giữa đường thuận tay xé xuống, đưa cho Hách Kim Phong – “Việc này thích hợp với ngươi.”



Hách Kim Phong mở ra vừa nhìn, nhíu mày – “Bảo ta đi tuyển phu?”



“Phải, trà trộn vào cung là cách tốt nhất, chúng ta sẽ giả dạng làm người hỗ trợ cho ngươi.” – Tiết Bắc Phàm cười nói – “Nghĩ tới nghĩ lui ta cùng Trọng Hoa cũng không thích hợp, Trọng Hoa có tình trên người, ta tiếng xấu rõ ràng.”



Hách Kim Phong xua tay – “Đừng nói như vậy, bất quá đây thật sự là biện pháp tốt, ta không sao cả.”



“Quyết định vậy đi.” – Trọng Hoa tính toán thời gian – “Chúng ta thương lượng một chút đối sách cụ thể, ngày mai liền khởi hành vào Quỷ thành.”



Hữu Hữu vẻ mặt lo lắng – “Lẫn nhập vào hoàng cung như vậy, thật có thể đem ngôi vị hoàng đế đoạt lại sao? Quốc sư cùng đại tổng quản, cũng không phải là loại người dễ đối phó.”



“Vậy đừng đi?” – Tiểu Đao thử hỏi.



“Không được!” – Hữu Hữu vội vàng lắc đầu – “Mẫu hậu ta còn chưa biết đâu, nếu người đột nhiên quay về, không có chuẩn bị mà bị ám hại thì làm sao bây giờ? Ta biết bọn họ muốn hại mẫu hậu!”



Tiểu Đao nhếch khóe miệng – “Chính xác! Đúng rồi, cô nói cho ta biết một chút, đại quốc sư cùng đại tổng quản kia cụ thể là bộ dạng gì, là dạng người như thế nào?”



Hữu Hữu ở cạnh một chiếc bàn đá trong sân phơi nắng – “Kỳ thật trước kia ta từng nói qua, cũng không phải là gạt người, quốc sư đích xác quyền cao chức trọng, hắn có những năng lực mà người bình thường không có, có đôi khi còn có thể thông thần*.”



*thông thần: liên lạc nói chuyện với thần linh



Tiểu Đao âm thầm bĩu môi, thông thần? Hay là kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ.



“Hơn nữa. . . . . .” – Hữu Hữu nói tới đây, thần sắc ảm đạm một chút – “Quốc sư anh tuấn tiêu sái, ngày thường cũng ôn văn nho nhã, rất được người khác yêu mến, ta vẫn thực sùng bái hắn.”



“Hắn không phải lão nhân?” – Tiểu Đao vừa nghe đến quốc sư còn tưởng rằng là cái lão nhân yếu đuối, còn mặc mấy loại đạo bào tăng bào*, nhưng nghe giọng điệu của Hữu Hữu, chẳng lẽ vẫn là một mỹ nam tử?



*đạo bào tăng bào: áo đạo sĩ áo hòa thượng



“Không phải đâu!” – Hữu Hữu vội vàng lắc đầu – “Hắn là Quỷ thành đệ nhất mỹ nam tử, vẫn chưa lấy vợ, ta nghe nói. . . . . .”



“Hắn thầm mến nương cô a?” – Tiết Bắc Phàm đột nhiên hỏi một câu.



Hữu Hữu kinh ngạc mở to hai mắt – “Làm sao cô biết?”



“Không khó đoán lắm, nói như vậy, quốc sư kia là vì yêu sinh hận?”



“Cũng không hoàn toàn như vậy, hắn cùng đại tổng quản có chút mờ ám.”



Tiểu Đao nháy mắt mấy cái – “Hắn thích nam nhân?”



Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ nhìn trời – “Đại tổng quản là nữ nhân.”



Tiểu Đao miệng há hốc – “Tổng quản không phải đều là thái giám sao?”



“Cô nghe ai nói vậy?” – Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong trăm miệng một lời hỏi nàng.



“Nghe kể!”



Mọi người trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu.



“Đại tổng quản là tâm phúc của nương ta, đi theo bên người nhiều năm, là một đại mỹ nhân, bất quá cũng chưa thành thân, nghe nói nàng thầm mến quốc sư rất nhiều năm.”



“Quan hệ thật phức tạp!” – Tiểu Đao vuốt cằm – “Hai người này theo lý mà nói cơ hội tạo phản rất nhiều, vì sao không hành động từ sớm mà cố tình chọn lúc này? Hay là lúc này có mấu chốt gì đặc biệt?”



“Cụ thể ta không biết, bất quá nương ta trước khi đi, từng cùng quốc sư cãi nhau ầm ĩ một trận.” – Hữu Hữu một tay chống má than một tiếng – “Ta nguyên bản vẫn nghĩ hai người họ là trưởng bối đáng tín nhiệm, nên cảm giác bị lừa này quả thực không dễ chịu. May mắn vẫn còn mấy thị vệ trung thành của nương đem ta cứu ra, đánh tráo thành Diêu Đóa mang ra Quỷ thành.”



“Vậy thương thế trên người cô sao lại thế này?” Hách Kim Phong hỏi – “Cô nếu không phạm sai lầm, ai đánh cô?”



Hữu Hữu miệng mấp máy – “Quy củ của hộ vệ hoàng thành rất nghiêm ngặt, kẻ phạm sai lầm trước khi bị đuổi đi đều phải chịu vài nhát roi hung hãn, bởi vì sợ bị phát hiện, ta liền nhịn một chút, còn phải nhịn đau.”



Mọi người cũng nhíu mày, Hữu Hữu tốt xấu gì cũng là một công chúa, bị khổ như vậy vẫn còn rất bình tĩnh, thật ra một chút cũng không hư hỏng.



Hữu Hữu thấy mọi người nhìn mình vẻ mặt còn có vài phần thương hại, ngượng ngùng cười cười – “Lại nói tiếp, vẫn là nương ta có tầm mắt nên trước đây người mới bắt ta luyện công, thường ngày cũng hay cùng bọn nha hoàn ở chung. Ta cũng từng cùng các nàng đánh nhau, cho nên tất cả mọi người đều nói ta một chút không yếu ớt.” – Nói xong, nàng nhức đầu – “Đây có lẽ cũng là ưu điểm duy nhất của ta.”



“Ai.” – Hách Kim Phong lắc đầu – “Cô nương không cần tự chuốc khổ như vậy, cô không hề ít ưu điểm.”



Tiết Bắc Phàm khoanh tay tiến đến bên cạnh hắn, cười hỏi – “Nói ví dụ?”



Hách Kim Phong bộ dạng nghiêm túc đâu ra đấy, hỏi – “Nàng căn bản không có khuyết điểm gì lớn đúng không?”



Tất cả mọi người đều sửng sốt, Tiểu Đao nhếch miệng gật đầu – “Đúng vậy”.
Tiểu Đao híp mắt đến gần hắn một chút, Tiết Bắc Phàm mở to mắt thấy nàng tới gần một chút, cũng không tự giác có chút xuất thần.



Chỉ thấy Tiểu Đao đột nhiên mở miệng, gằn từng tiếng nói – “Tiện nhân Tiết Bắc Hải kia.”



Tiết Bắc Phàm sửng sốt, nhìn Tiểu Đao.



“Bổn tiểu thư không tha cho hắn.” – Nói xong, Tiểu Đao chọt chọt ngực của Tiết Bắc Phàm – “Chúng ta cùng hắn đấu, xem ai là người cười cuối cùng! Cho nên ngươi lên tinh thần cho ta, đừng vớ vẩn nữa.” Nói xong, đem Tiết Bắc Phàm đang choáng váng ấn xuống giường, dùng chăn đắp lại, xoay người ra khỏi phòng.



Chờ Tiểu Đao đem cửa phòng đóng cửa, trong phòng lại khôi phục im lặng.



Hách Kim Phong sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần lại, hỏi Trọng Hoa – “Sao vậy?”



Trọng Hoa cũng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm bị che trong chăn – “Ai, đều nói anh hùng cứu mỹ nhân, không nghĩ tới anh hùng không làm, đi làm lưu manh cũng có mỹ nhân tới cứu, huynh nói huynh không phải mệnh tốt sao?”



Thật lâu sau, trong chăn mới truyền đến tiếng Tiết Bắc Phàm rầu rĩ than nhẹ.



Trọng Hoa cười nằm xuống.



Một bên Hách Kim Phong sửng sốt một lúc lâu, hỏi Tiết Bắc Phàm – “Muội tử của ta có phải coi trọng ngươi hay không?”



Tiết Bắc Phàm không nhúc nhích.



Trọng Hoa dựng thẳng một ngón tay đối Hách Kim Phong “Hư” một tiếng.



Hách Kim Phong trong lòng hiểu rõ, dặn dò Tiết Bắc Phàm – “Nghĩa muội kia của ta chính là kì nữ hiếm có, ngươi không được phép phụ nàng, hảo hảo quý trọng! Bằng không ta không tha cho ngươi.”



. . . . . .



Đêm dài, Tiểu Đao nói xong lời muốn nói, buồn phiền trong lòng cũng tiêu tan, còn có chút mệt mỏi. Nằm xuống vừa chợp mắt được một chút, chợt nghe ngoài cửa trong viện truyền đến một hồi tiếng đàn hỗn độn.



Kia tiếng đàn cực vang lại ồn ào, cái này đâu phải là đánh đàn, là đập đàn sao?



Tiểu Đao lập tức tỉnh ngủ, vừa đứng lên, liền nhìn thấy Hiểu Nguyệt quả nhiên cũng bị đánh thức.



Trong phòng khác, Hách Kim Phong bịt lỗ tai vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩng đầu hỏi Trọng Hoa – “Tiết Bắc Phàm làm sao vậy?”



Trọng Hoa cười cười – “Vui vẻ mà thôi.” Vừa nói vừa đối hắn xua tay – “Theo hắn đi, thật lâu không thấy hắn có tinh thần như vậy.”



Tiếng nói vừa dứt, “Ầm” một tiếng, Tiểu Đao đá văng cửa phòng ra bên ngoài xem, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm choàng áo khoác đang ở trong viện “Đập” cầm.



“Tiết Nhị, ngươi làm cái gì!” – Tiểu Đao lại nổi cáu – “Ầm ĩ muốn chết.”



“Ta vốn đang ngủ ngon giấc!” – Tiết Bắc Phàm cãi lại – “Đều tại cô nha đầu chết tiệt kia!”



Tiểu Đao trừng mắt, che cái lỗ tai – “Ầm ĩ muốn chết! Ta muốn đi ngủ.”



“Ta cũng không cho cô ngủ.” – Tiết Bắc Phàm đưa tay cầm một bình rượu hướng trên bàn phóng một cái – “Đến, bồi đại gia uống rượu.”



“Đánh chết ngươi!” – Tiểu Đao cầm gối đầu ném qua.



Tiết Bắc Phàm làm bộ muốn đánh đàn.



Tiểu Đao dậm chân – “Ta muốn đi ngủ!”



Tiết Bắc Phàm đối nàng ngoắc ngoắc ngón tay – “Uống hết một vò rượu này ta cho cô trở về ngủ, bằng không ta đánh đàn một lúc.”



Tiểu Đao nhíu mày gật đầu, tâm không cam tình không nguyện đi ra ngoài – “Chỉ một vò nhỏ thôi đấy!”



Tiết Bắc Phàm nở nụ cười, thu hồi tay – “Được, một vò nhỏ.”



“Hừ.” – Tiểu Đao bĩu môi, đi đến bên người hắn ngồi xuống, cầm bát rót rượu, ừng ực một chén Tiểu Đao hét lên, ngửa mặt “A” một tiếng. Lúc này, một trận gió đêm lành lạnh thổi qua, Tiểu Đao hít sâu một hơi – “Sảng khoái!”



Tiết Bắc Phàm cúi đầu cũng rót rượu cho chính mình, Tiểu Đao giật lấy bát rượu của hắn, đem bình rượu nhét vào trong tay hắn – “Lấy cái này uống.”



Tiết Bắc Phàm nhìn nàng trong chốc lát, cầm lấy bình rượu ngẩng mặt lên, dốc uống.



Hiểu Nguyệt ghé vào cửa sổ nhìn thấy hai người vui vẻ, đảo mắt, chỉ thấy bên cửa sổ đối diện, Trọng Hoa đang nhìn nàng, khóe miệng khẽ cười bày ra tư thế uống rượu, như là hỏi nàng —— uống hay không?



Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ, gật đầu.



Cuối cùng, ngay cả Hữu Hữu cũng bị đánh thức, đẩy cửa phòng ra liền thấy, giữa sân đang đốt một đống lửa thật to. Mọi người không biết khi nào đều tỉnh dậy, đang cạn chén uống rượu nhìn thật phóng khoáng. Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm vừa uống vừa đấu võ mồm, Trọng Hoa nhẹ giọng tựa hồ đang cùng Hiểu Nguyệt nói cái gì. Cuối cùng. . . . . .tầm mắt Hữu Hữu rơi xuống trên người Hách Kim Phong đang cầm bát rượu, không hiểu sao lại nghĩ tới câu nói mà nương nàng hay nói – “Tìm được người mình thích, nhanh chóng gả cho hắn, dù sao cũng không cho ngươi làm nữ vương!”



Hữu Hữu khóe miệng nhếch lên, chỉ thấy Hách Kim Phong tựa hồ nhìn đến chính mình, bưng bát rượu nhìn nàng ngoắc tay. Nàng vội vàng đẩy cửa ra, chạy tới bên người hắn ngồi xuống, cùng nhau uống rượu.



Đêm dài người không yên, trên đầu gió thổi mây bay, bên này đêm lạnh im ắng, vừa lúc uống rượu.