Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 51 : Khó nâng khó bỏ

Ngày đăng: 20:04 18/04/20


Nói ra, nếu chỉ đơn giản là luận võ, Vương Bích Ba sắp thua, điều này người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, võ công của hắn kiểu gì cũng thua Tiết Bắc Phàm. Nhưng mà Tiết Bắc Phàm hình như cũng không có ý muốn chấm dứt tỷ thí, tựa hồ là không lo lắng.



Vương Bích Ba cũng không phải loại người hồ đồ, Tiết Bắc Phàm tâm tư kín đáo, làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn. Nơi này giang hồ nhân sĩ đang xem cuộc chiến không ít, nếu ngày sau truyền ra, nói Vương Bích Ba hắn cùng Tiết Bắc Phàm luận võ, ba chiêu liền thua, vậy thì hắn cũng không cần tiếp tục ở lại chốn giang hồ nữa. Nhưng nếu nói là đại chiến mấy trăm hiệp mới thua, như thế còn có vẻ thế lực ngang nhau, thắng bại binh gia là chuyện bình thường. . . . . . Cũng không ngạc nhiên là mấy. Tiết Bắc Phàm này, có thể nói là để lại mặt mũi cho hắn. Nhưng đối với bản thân Vương Bích Ba mà nói, cái cảm giác này lại càng không tốt!



Mặt khác, Vương Bích Ba là người làm ăn, rất am hiểu lý lẽ trong chuyện này, lấy tính cách của Tiết Bắc Phàm mà nói, nhất định sẽ không phải đơn giản là muốn cho mình mặt mũi mà nghĩ lại, chắc chắn là vì nguyên nhân khác.



Mà nguyên nhân này, rất nhiều người cũng chưa hiểu được, hoặc là nói, trừ bỏ Tiểu Đao, những người khác không ai hiểu được!



Nhan Tiểu Đao ngồi bên trên nhìn hai người đang đánh nhau đến bất phân thắng bại, liền chọt chọt Hữu Hữu bên cạnh, nhỏ giọng cùng nàng nói vài câu.



Hữu Hữu gật đầu, “À, cái đó ta đã cùng nương nói qua, người nói có thể được!”



“Thật sự?” Tiểu Đao cao hứng, so với trong tưởng tượng thuận lợi hơn.



“Chúng ta cất giữ không nhiều nhưng cũng ít dùng, ta đi lấy cho cô.” Hữu Hữu nói xong, nhanh như chớp chạy đi. Một lúc sau, nàng trở về, lặng lẽ nhét vật gì đó dùng lụa gói lại vào tay Tiểu Đao.



Tiểu Đao âm thầm mở ra vừa thấy. . . . . . Là một mảnh Long Cốt Đồ.



Đem Long Cốt cất vào trong ngực, tất cả đều rất thuận lợi, Tiểu Đao liền ngẩng đầu nhìn Tiết Bắc Phàm bên dưới đang đánh nhau.



Tiết Bắc Phàm ngầm hiểu, nâng tay một chưởng đánh vào vai Vương Bích Ba. Vương Bích Ba nhíu mày, thối lui hai bước mới đứng vững, nhìn Tiết Bắc Phàm. Thật lâu sau, Vương Bích Ba chắp tay, “Ta nhận thua.”



Tiết Bắc Phàm cũng mỉm cười cùng hắn ôm quyền, “Đa tạ.”



Bên này vừa mới dừng tay, bên kia đột nhiên rối loạn một trận.



Tất cả mọi người có chút không hiểu liền chạy ngoài xem, Tiết Bắc Phàm và Vương Bích Ba nhảy khỏi khán đài, cùng đáp xuống bên cạnh Tiểu Đao.



Vương Bích Ba tựa hồ có chuyện muốn nói với Tiểu Đao, Tiết Bắc Phàm bên cạnh khoanh tay, “Vương huynh nếu thua, sẽ không cùng ta tranh giành nữa chứ?”



“Không bàn nữa.” Vương Bích Ba cười lạnh một tiếng, lôi kéo Tiểu Đao, “Nàng ngốc này, hắn đang lợi dụng nàng!”



Tiểu Đao nhìn nhìn hắn, vươn tay chọt chọt chóp mũi hắn, “Ngươi mới ngốc, hắn đang lợi dụng mọi người!”



Vương Bích Ba sửng sốt, chỉ thấy Tiểu Đao ngón tay di chuyển, chỉ ra bên ngoài, “Nhìn bên kia đi!”



Vương Bích Ba khó hiểu quay đầu lại, chỉ thấy từ cửa chính của sân luận võ, một đoàn nhân mã tiến vào, cầm đầu là một người diện mạo hiên ngang, còn rất quen mặt.



“Đó chẳng phải Ngụy Tân Kiệt sao?” Hách Kim Phong buồn bực, “Hắn vì sao lại đến đây?”



Tất cả mọi người lắc đầu, Tiết Bắc Phàm cũng lắc đầu, lại nhìn thấy Tiểu Đao đang híp mắt suy nghĩ nhìn chính mình, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi. . . . . . Tiết Bắc Phàm vội vàng phân trần, “Ta thật không biết.”



“Ngụy Tân Kiệt lúc này chạy tới đây làm cái gì?” Trọng Hoa khó hiểu, “Ban đầu vốn nghĩ là hắn đến tuyển Quỷ Vương, nhưng mà lại không xuất hiện.”



“Muốn đoán hay không?” Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên có thâm ý khác nhìn mọi người.



“Không phải là tới tìm ngươi chứ?” Trọng Hoa nhíu mày.



“Ta dự cảm ta sắp gặp đại vận . . . . . .” Tiết Bắc Phàm cũng nhẹ nhàng lắc đầu, “Khổ tận cam lai gì đó.”



“Có ý gì?” Mọi người khó hiểu.



“Đó là con người sau khi hết xui xẻo, tốt xấu gì cũng sẽ có một hai lần gặp vận may.” Tiết Bắc Phàm ảm đạm cười, “Ta cũng coi như đã xui xẻo mười năm, cũng nên đến lúc thay đổi, các ngươi nói phải hay không?”



Tiểu Đao trong lòng khẽ động, khuỷu tay nhẹ nhàng đụng Tiết Bắc Phàm, “Nên sẽ không. . . . . .”



Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Đại khái.”



Đám người Ngụy Tân Kiệt tiến vào nơi này tựa hồ đã được Nữ vương ngầm đồng ý, hắn tiến vào hành lễ với Nữ vương, sau đó vươn tay chỉ vào đám người Tiết Hình, “Tiết Hình, Phương Đồng Lý, hai người các ngươi là kẻ khả nghi đã mưu hại chưởng môn Bắc Hải phái Tiết Bắc Hải, bây giờ các ngươi bị bắt về quy án.”



“Ngươi nói cái gì?!” Tiết Hình cau mày.



Phương Đồng Lý lại kinh ngạc không thôi, “Hoang đường, sư phụ ta hiện giờ hài cốt không thấy, ngươi dám nói chúng ta giết hắn. . . . . .”



“Nhân chứng vật chứng đều có, chính miệng đại tẩu các ngươi nói ra chính là các ngươi làm.” Ngụy Tân Kiệt mỉm cười, “Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi.”



“Hài cốt của đại ca có tìm thấy không?” Tiết Hình trái lại cũng không kích động, truy vấn Ngụy Tân Kiệt.



“Không có.” Ngụy Tân Kiệt cười lạnh một tiếng, “Đại tẩu ngươi nói, hai người các ngươi đem thi thể của Tiết Bắc Hải ném xuống vách núi sâu vạn trượng, hài cốt hắn không còn nữa.”



“Ngươi dựa vào cái gì chỉ nghe lời nói một bên của đại tẩu đã muốn bắt ta?” Tiết Hình hiển nhiên không phục, “Cái gọi là chuyện giang hồ, phân tranh trong nội bộ môn phái, cần gì quan phủ các ngươi nhúng tay vào?”
Ngồi xuống, bên tay trái là cửa sổ.



Đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, là mặt nước mênh mông vô bờ. . . . . . Thuyền?! Tiểu Đao ngẩn người, chợt nghe “Két” một tiếng, cửa phòng mở ra.



Ngẩng đầu, Tiết Bắc Phàm cầm theo hộp thức ăn tiến vào, “A, rốt cục tỉnh rồi?”



“Sao lại thế này?!” Tiểu Đao kinh hãi.



Tiết Bắc Phàm mỉm cười, lại gần nói, “Thuyền này đang hướng đến Nại Hà môn, chúng ta đi tìm khối Long Cốt thứ tư.”



Tiểu Đao lùi vào trong giường, nhớ tới chuyện mình bị chụp thuốc mê, kinh ngạc mở to hai mắt, “Ngươi. . . . . .”



Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Là ta a!” Lại chỉ chỉ Tiểu Đao, “Bắt cóc nàng!”



“Đại ca của ta bọn họ đâu?!” Tiểu Đao giương miệng.



Tiết Bắc Phàm xấu xa cười, “Ta để lại cho bọn một tờ giấy, nói chúng ta có việc muốn làm, đi trước một bước, gặp lại ở Nại Hà môn.”



“Vậy trên thuyền. . . . . .” Tiểu Đao vội vàng túm lấy chăn.



“Đúng vậy!” Tiết Bắc Phàm cười đến đắc chí đắc ý, chỉ chỉ chính mình, “Cô nam.” Lại chỉ chỉ Tiểu Đao, “Quả nữ.”



Tiểu Đao lùi lại một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ.



Tiết Bắc Phàm tới gần, “Nơi này tứ phía đều là nước, nàng trốn không thoát đâu.”



“Trốn. . . . . . Ta vì sao lại muốn chạy trốn?” Tiểu Đao khẩn trương.



Tiết Bắc Phàm gật đầu, “Đúng vậy, nàng với ta lưỡng tình tương duyệt, vì sao lại muốn chạy trốn? Nhỉ?” Nói xong, liền tiến lại gần, càng dựa càng gần, càng dựa. . . . . .



“A!”



“Tiểu Đao?”



“A!” Tiểu Đao bỗng nhiên bừng tỉnh, liền nhìn thấy Hiểu Nguyệt trước mắt vẻ mặt sốt ruột nhìn nàng, “Cô làm sao vậy?”



Tiểu Đao ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, cảnh tượng trước mắt nhìn có chút quen mắt, giống như. . . . . . Là chiếc thuyền bọn họ trước đây từng đi, thuyền của Trọng Hoa.



“A?” Tiểu Đao tìm ra manh mối, mở cửa sổ ra nhìn nhìn, bên ngoài là mặt hồ, ván giường bên dưới nhẹ nhàng lắc lư.



“Sao lại thế này?” Tiểu Đao khó hiểu nhìn Hiểu Nguyệt.



“Tối hôm qua không biết cô vì sao lại té xỉu ở trong sân, Tiết công tử nói cô gần đây quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi nhiều. Chúng ta liền đem cô lên thuyền, lúc này chúng ta đang tiến đến Nại Hà môn.” Hiểu Nguyệt nói xong, vươn tay sờ sờ trán Tiểu Đao, “Thế nào? Cô vẫn bất an, có phải gặp giấc mộng kỳ lạ gì hay không?”



“Mộng?” Tiểu Đao nhíu mày suy nghĩ, nằm mơ?



“A!” Nàng như trút được gánh nặng vỗ tay, “Nguyên lai là đang nằm mơ!”



Hiểu Nguyệt bị nàng làm cho hoảng sợ, dở khóc dở cười nhìn nàng, “Cô không có việc gì chứ?”



“Không. . . . . .” Tiểu Đao nói xong, lại cảm thấy không ổn, nếu là nằm mộng, nói cách khác bản thân mơ thấy Tiết Bắc Phàm đem chính mình bắt cóc? Hay là, trước đó lúc hắn hôn mình cũng là mình nằm mơ.



“Nhất định là nằm mơ!” Tiểu Đao dùng sức gật đầu, sau đó lại che mặt, “A! Ta vừa mơ thấy một cơn ác mộng rất ghê tởm!”



“Khụ khụ!” Lúc này, chợt bên ngoài có người ho khan một tiếng.



Tiểu Đao ngẩng đầu. . . . . . Chỉ thấy Tiết Bắc Phàm không biết khi nào thì ngồi ở bên cạnh bàn, chính tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.



Tiểu Đao theo dõi hắn.



Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên nở nụ cười, nguyên bản tay trái đang nâng cằm liền buông xuống, đổi thành tay phải, đem toàn bộ nửa khuôn mặt cho Tiểu Đao nhìn. . . . . . Trên mặt, rõ ràng có dấu năm ngón tay, đầu ngón tay này so với của Tiết Bắc Phàm, nhỏ hơn nhiều.



“Phụt. . . . . .” Tiểu Đao mới vừa nhận ly trà Hiểu Nguyệt đưa qua uống một ngụm, nước trà đều phun ra.



“Cô làm sao vậy, Tiểu Đao?” Hiểu Nguyệt cầm lấy cái chén giúp nàng vỗ lưng, liền thấy Tiểu Đao ôm cái gối chui vào trong chăn. Quấn chăn quanh người giống như cái bánh mì, Tiểu Đao ở bên trong lăn qua lăn lại.



“Tiểu Đao?” Hiểu Nguyệt dán tai vài chăn bông lắng nghe, tâm nói nha đầu kia lại có tật xấu gì đây?



Chợt nghe bên trong Tiểu Đao nói năng lộn xộn, “Là nằm mơ, nhất định là nằm mơ! Ta không muốn sống nữa!”