Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 58 : Chân tâm không đổi

Ngày đăng: 20:04 18/04/20


Ngụy Tân Kiệt lấy bức họa năm đó ra, muốn cùng Hiểu Nguyệt nhận thức.



Nhưng mà Hiểu Nguyệt lại lắc đầu nói không phải, nhất định là lầm rồi, Ngụy Tân Kiệt nhìn Thẩm Tinh Hải. Thẩm Tinh Hải suy nghĩ, “Không bằng tìm bọn buôn người năm đó, đến xác định một chút sẽ chắc chắn hơn.”



Ngụy Tân Kiệt gật đầu, cảm thấy biện pháp cũng không tệ, liền hỏi thuộc hạ, “Tìm được người chưa?”



“Hai ngày trước Vương trang chủ có gởi thư, đã tìm được rồi, hai ngày nữa hắn sẽ dẫn theo người đến đây.”



“Rất tốt!” Ngụy Tân Kiệt lòng tràn đầy chờ đợi, Hiểu Nguyệt tinh thần cũng ảm đạm, Trọng Hoa trầm mặc không nói, Thẩm Tinh Hải nghi hoặc đầy bụng.



Trong bầu không khí có chút gượng gạo này, Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm cũng không đi tìm khối Long Cốt thứ năm, mà ở lại tạm thời nghỉ ngơi.



Tiểu Đao cùng bọn Hiểu Nguyệt ở lại phòng khách, đêm đó, Tiểu Đao sau khi ngâm mình tắm nước nóng, mặc bộ váy mới mua màu xanh lá sen tinh xảo mỹ miều, đi chân trần ở trong phòng chạy tới chạy lui, chơi đùa với một con tiểu bạch miêu mập mạp.



Hiểu Nguyệt chống má, ngồi ở cạnh bàn xuất thần, nhìn ánh nến nhảy nhót trên bàn.



Tiểu Đao chơi mệt, cùng mèo nhỏ dựa vào trên đệm, nhìn Hiểu Nguyệt.



Ban đêm mọi âm thanh đều im lặng, Tiểu Đao đột nhiên lên tiếng, “Hiểu Nguyệt?”



Hiểu Nguyệt hình như không có nghe, có vẻ như đang ngẩn người.



Tiểu Đao đi đến phía sau nàng, vươn tay lấy một cái khăn đưa cho nàng.



Hiểu Nguyệt nhận lấy, lau mặt, nhỏ giọng nói, “Chỉ lúc này thôi, về sau cũng không được nữa.”



Tiểu Đao sờ sờ đầu nàng, “Không gì cả, ta ra ngoài đi dạo một chút, cho ta mượn ngọn đèn được không?”



Hiểu Nguyệt gật đầu, Tiểu Đao liền cầm theo ngọn đèn duy nhất trong phòng đi ra cửa. Đóng cửa phòng, đồng thời cũng là đóng cánh cửa của sự tăm tối cùng đau buồn.



Tiểu Đao đi vào trong viện, chỉ thấy hai gian phòng đối diện đèn đang sáng.



Căn phòng sáng đèn bên trái là của Thẩm Tinh Hải, có thể nhìn thấy một bóng người ở trong phòng chậm rãi thong thả bước đi.



Bên cạnh là phòng của Hách Kim Phong, đèn sáng ngay cả cửa sổ cũng mở ra, Hách Kim Phong đang cầm bí quyết khinh công, vừa quay lưng lại vừa khoa tay múa chân vài chiêu thức, có vẻ chuyên chú mà vô ưu vô lo.



Phòng của Trọng Hoa cửa sổ mở, đèn lại tắt. Tiểu Đao đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, trong bóng tối, Trọng Hoa ngồi ở cạnh bàn ngẩn người, tư thế đó, cùng tư thế vừa rồi của Hiểu Nguyệt có chút giống. Tiểu Đao bỗng nhiên nở nụ cười, xem ra hắn cũng không cần mình đưa giúp hắn cái khăn nhỉ? Lại nhìn một gian phòng trước mặt, hẳn là phòng ở tạm của Tiết Bắc Phàm, cửa sổ cũng đóng, đèn cũng không sáng.



Tiểu Đao do dự một chút, chạy đến bên cánh cửa, nhấc giày, nhẹ nhàng khéo léo nâng gót giày, thuận tiện cầm theo một cái chăn phơi nắng bên ngoài quên thu vào, cầm theo ngọn đèn, nhẹ nhàng bước đi.



Xuyên qua hành lang gấp khúc quen thuộc thật dài, hoa viên, phòng bếp, phòng xá, từ đường, mở cửa hông bước ra sau núi, nhìn xuống dưới. . . . . . Căn phòng nhỏ bên cạnh thác nước có rất nhiều ngọn đèn đang thắp sáng. Tiết Bắc Phàm cũng không ở trong phòng, mà là một mình ngồi ở bên cạnh thác nước đốt một đống lửa trại uống rượu, bên người có hai con chó hoang nằm úp sấp đang ngủ gà ngủ gật, cảm giác so với chó nuôi trong nhà còn ngoan hơn.



Tiểu Đao sợ cảnh tối lửa tắt đèn lại còn leo thang đi xuống sẽ trượt chân, có thể sẽ trực tiếp lăn xuống núi, vì thế dứt khoát vận nội công thả người nhảy, liền hướng tới gần lửa trại mà xuống.



Lúc Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu, Tiểu Đao đã nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh hắn, một tay ôm chăn, một tay cầm theo ngọn đèn, nghiêng đầu nhìn hắn.



Tiết Bắc Phàm vươn tay kéo nàng, Tiểu Đao đem ngọn đèn đặt sang một bên, run rẩy cầm chăn quấn lên người, duỗi tay đưa cho Tiết Bắc Phàm, sau đó ngồi xuống bên người hắn, nhìn chằm chằm ngọn lửa phía trước.



Tiết Bắc Phàm tiếp tục uống rượu, Tiểu Đao cúi đầu, phát hiện một con chó hoang lớn vẫn đang cọ cọ đầu gối của mình. Vì thế vươn tay, thật cẩn thận sờ sờ cái lỗ tai to của nó, nó chỉ ư ử vài tiếng, rồi ghé vào bên người Tiểu Đao tiếp tục ngủ gà ngủ gật.



“Vậy mà không cắn người đấy!” Tiểu Đao ngạc nhiên.



Tiết Bắc Phàm giúp nàng đắp lại chăn, thêm chút củi vào đống lửa, làm cho ngọn lửa cháy lớn hơn một ít, “Chúng nó cũng không phải là thiên tính hung tàn, chỉ là muốn sống được thì chỉ có thể ăn thịt.”



Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn hắn, “Vậy còn chàng? Chàng là ăn thịt để sống, hay là ăn chay để sống?”



Tiết Bắc Phàm cúi đầu nhìn nàng, vươn tay nhẹ nhàng xoa cằm nàng, Tiểu Đao khẽ đẩy tay hắn ra, tiếp tục ngẩng mặt nhìn hắn.



Tiết Bắc Phàm khẽ cười, “Nương nàng không dạy qua cho nàng sao? Ngẩng mặt nhìn nam nhân như vậy, chính là ám chỉ cái gì đó.”



“Ám chỉ cái gì?” Đôi môi màu hồng của Tiểu Đao còn nhếch lên, không sợ chết hỏi.



Tiết Bắc Phàm khẽ vuốt tai nàng, hỏi, “Nàng vì sao lại chạy tới đây?”



“Không biết nữa.” Tiểu Đao lắc lắc đầu, “Bất tri bất giác liền tới thôi.”



“Thật sự?”



“Ừ.” Tiểu Đao gật đầu, “Lừa chàng làm gì?”




“Ta chuẩn bị quay về Tinh Hải viên.” Thẩm Tinh Hải hỏi Tiết Bắc Phàm, “Cần ta lưu lại hỗ trợ không?”



Tiết Bắc Phàm khoát tay, “Ngươi đi lo chuyện của ngươi là được rồi.”



“Trở về nói rõ với nương ta, rất nhiều chuyện cần giải quyết.” Thẩm Tinh Hải cười pha chút khổ não, “Kỳ thật, nương ta nửa năm qua càng ngày càng không minh mẫn.”



Tiết Bắc Phàm khó hiểu, “Có ý gì?”



“Có rất nhiều chuyện người không nhớ được, không giống như trước muốn ta hơn hẳn mọi người, mà trái lại quan tâm cuộc sống của ta hơn. Tiếc là quên rất nhanh, có đôi khi ngay cả ta là ai cũng quên mất.” Thẩm Tinh Hải thu vén hành lý vào tay nải, “Xem ra, chuyện đem lại vinh quang cho Thẩm gia, chỉ có thể giao cho đời kế tiếp mà thôi.”



Tiết Bắc Phàm cười, “Như vậy kỳ thật cũng rất tốt, tự do tự tại, Hiểu Nguyệt so với Quận chúa kia thật ra mạnh mẽ hơn rất nhiều.”



Thẩm Tinh Hải nhìn nhìn Tiết Bắc Phàm, lắc đầu cười khổ, “Ngươi có lúc thì rất khôn khéo, có lúc sao lại không hiểu ra mấu chốt như vậy chứ?”



“Hửm?” Tiết Bắc Phàm nghe không hiểu.



“Ngươi cảm thấy, còn có thể để Hiểu Nguyệt ở lại bên người ta sao?” Thẩm Tinh Hải hỏi lại.



Tiết Bắc Phàm sửng sốt, “Nhưng mà, ngươi đã buông tha cho Quận chúa kia, sau đó. . . . . .”



“Sau đó sẽ không có sau đó.” Thẩm Tinh Hải chuẩn bị tay nải xong, “Thay ta chuyển lời đến Trọng Hoa, nói hắn hảo hảo chiếu cố Hiểu Nguyệt.” Nói xong, lưng đeo tay nải, nhanh chóng ra khỏi Bắc Hải phái, tiêu sái đi xuống núi.



Tiểu Đao đứng ở cửa phòng của Tiết Bắc Phàm, kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Hải, không thể ngờ được.



“Thế nào?” Tiết Bắc Phàm hỏi nàng, “Có cao kiến gì không?”



Tiểu Đao mím môi, chậm rãi cười, “Thì ra trong một đêm có thể nghĩ thông suốt nhiều chuyện như vậy, nhưng lại cố tình, con người có thể lập tức đưa ra quyết định hoặc là chậm rãi quyết định, cho nên nếu không phải chọn sai, thì chính là do dự bỏ qua.”



. . . . . .



Trọng Hoa ở phía sau núi, còn Tiết Bắc Phàm ở trong căn nhà nhỏ ngồi ngẩn người nhìn thác nước, liền cảm giác phía sau có người đi tới. Hắn thở dài, tưởng là Tiết Bắc Phàm, đưa bình rượu cho hắn, “Cùng nhau ngồi xuống uống vài chén?”



Bình rượu bị người lấy đi, còn có một người ngồi xuống cạnh hắn.



Trọng Hoa liếc mắt một cái liền thấy một chiếc váy dài màu vàng nhạt rất tinh xảo, còn có ngón tay thon dài, hơi ngẩn người, ngẩng đầu. . . . . . Chỉ thấy Hiểu Nguyệt ôm bình rượu ngồi ở bên cạnh hắn.



“Hiểu. . . . . . Hiểu Nguyệt!” Trọng Hoa có chút băn khoăn, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, hỏi nàng, “Khi nào thì khởi hành?”



Hiểu Nguyệt nghiêng người, “Đi đâu?”



“Nàng cùng Thẩm Tinh Hải khi nào thì quay về Tinh Hải viên?” Trọng Hoa cúi đầu, “Hay là lập tức đi, đến nói lời từ biệt đây?”



Hiểu Nguyệt nhìn hắn một lúc lâu mới nói, “Thiếu chủ đã quay về Tinh Hải viên.”



Trọng Hoa hơi sửng sốt.



“Ta muốn đi với Trọng Hoa.” Hiểu Nguyệt ôm bình rượu, “Hơn nữa ta học tính bàn tính còn chưa xong.”



Trọng Hoa chậm rãi, từ từ há hốc miệng, có chút không tin bản thân mình đang tỉnh.



Hiểu Nguyệt buông bình rượu nhìn hắn, “Chàng không cần nói, ta muốn du ngoạn thiên hạ.”



“Được!” Trọng Hoa một phen kéo tay nàng, giống như sợ nàng đột nhiên bỏ chạy, gãi gãi đầu, có chút khó tin được, “Nàng. . . . . .” Chân tay luống cuống nửa ngày, Trọng Hoa xác nhận hỏi lại Hiểu Nguyệt, “Nàng chọn ta?”



Hiểu Nguyệt nhìn hắn, gật đầu, “Ừ!”



“Vì cái gì?” Trọng Hoa hỏi một câu ngu ngốc, bất quá chuyện này thật sự ngoài dự đoán của hắn. Vốn nghĩ rằng Thẩm Tinh Hải đưa ra quyết định này, hy sinh trọng đại như vậy, Hiểu Nguyệt lại cùng hắn tình đầu ý hợp, nhất định sẽ song túc song tê. Hắn còn tự an ủi bản thân, ít nhất Hiểu Nguyệt được hạnh phúc, cũng không có gì không tốt. Nhưng lúc này. . . . . . Hạnh phúc tới rất đột ngột, đến nỗi hắn hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.



Hiểu Nguyệt thực còn rất nghiêm túc suy nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Ta không biết.”



Trọng Hoa sửng sốt, “Không biết vì sao chọn ta?”



“Ừ.” Hiểu Nguyệt gật gật đầu, “Không có lý do.”



Trọng Hoa cũng nở nụ cười, vươn tay đem Hiểu Nguyệt kéo vào trong ngực, “Không có lý do gì là tốt rồi!”



Không có lý do, so với bất cứ lý do gì, đều tốt hơn!